Chúa Sẽ Phù Hộ Em
Chương 131 : Thôn Gama (1)
Ngày đăng: 03:03 19/04/20
Gió núi táp thẳng vào mặt, thấp thoáng nghe thấy tiếng va đập, sau đó tất cả lại trở về trạng thái cũ.
Tôi nghe thấy tiếng thét gọi của người chăn dê, cũng biết đàn dê đang rất
hỗn loạn, nhưng cứ cảm thấy thật khó hiểu. Abbas chỉ bị ngã xuống núi
thôi, giống như tôi cũng bị ngã vậy, chẳng phải bây giờ tôi vẫn rất ổn
sao, Abbas cũng sẽ ổn thôi. Biết đâu lúc nào đó, ở một nơi nào đó, anh
ta sẽ lại xuất hiện, trên mặt vẫn sẽ là nụ cười rạng rỡ. Thế là tôi nín
thở chờ đợi, dỏng tai lên nghe ngóng… nhưng Abbas không xuất hiện nữa.
“Abbas?” Tôi bám vào vách đá, thận trọng trèo xuống, vừa trèo vừa gọi to:
“Abbas…” Anh ta nhất định đang ở dưới đó, có thể đã bị thương, chuyến đi này có ai trên người không có vài vết thương chứ, chỉ cần vẫn ở đó thì
sẽ có cách. Trèo xuống khó hơn trèo lên rất nhiều, tôi vô cùng lo sợ,
mỗi bước đi đều cần phải thật chắc chắn, Abbas vẫn đang ở dưới kia… Đột
nhiên, một bàn tay ôm chặt lấy tôi. Lâm đã chạy đến ngăn tôi lại, nói
“Ngải, đừng đi xuống nữa, nguy hiểm lắm!”
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế, nhíu mày, nói: “Abbas ngã xuống dưới rồi, có lẽ vẫn đang ở đó, chúng ta phải đi cứu anh ấy!”
“Anh ấy không có ở đó đâu. Ngải, tôi nhìn thấy anh ấy rơi xuống sông rồi…”
“Vậy thì đi ra chỗ sông, chúng ta vớt anh ấy lên.”
Lâm ngập ngừng nói: “Chỗ sông… cũng không có. Ngải, nước sông chảy xiết như vậy, anh ấy… đã bị cuốn đi rồi.”
Tôi ngắt lời anh ta: “Có khi bị mắc vào chỗ nào đó thì sao? Hoặc có thể bị
nước xô vào bờ?” Nói rồi, tôi vùng ra định đi tiếp, nhưng Lâm không chịu buông tay ra. Tôi khẽ rít lên: “Lâm, nếu là anh bị ngã xuống đó, cho dù đã bị nước sông cuốn trôi, tôi cũng sẽ đi xuống, cho dù không còn một
tia hy vọng, cho dù không còn bất cứ thứ gì, tôi cũng sẽ đi xuống đó!”
Lâm hơi khựng lại, nhìn tôi chăm chăm, sau đó buông tay ra, thở dài, khẽ
nói: “Được, vậy chúng ta cùng xuống, có điều cô phải đi chậm thôi.”
Tôi gật đầu.
Khi tôi và Lâm vẫn đang giằng co với nhau bên vách đá, người chăn dê đã
trèo xuống dưới. Anh ta vừa trèo vừa gào to lên với chúng tôi, nhưng tôi không hiểu anh ta nói gì, chỉ cảm thấy anh ta đang rất lo lắng. Người
chăn dê đó đã quen với đường núi, tốc độ trèo xuống không biết nhanh hơn gấp bao nhiêu lần so với tôi và Lâm, có vẻ như anh ta muốn xuống trước
để tìm kiếm. Vậy là sắp có tin của Abbas, sắp tìm thấy Abbas rồi. Chưa
biết chừng anh ta đã bị ngất xỉu nên mới không nghe thấy chúng tôi gọi,
và lát nữa, người chăn dê kia sẽ cõng anh ta lên.
Vách núi phía
dưới hiện lên ánh đèn vàng lấp loáng, đó là ánh đèn pin của người chăn
dê, anh ta đã trèo xuống chỗ thấp nhất rồi. Sau đó, ánh đèn vàng bắt
đầu hướng ra bờ sông, tiếp sau đó lại ánh lên vài lần rồi không thấy đâu nữa. Xem ra anh ta đã chạy ra phía sau những tảng đá khổng lồ trên sông Broughton rồi.
Tới khi tôi và Lâm trèo được xuống chỗ thấp nhất, người chăn dê cả người ướt sũng chạy tới, trên tay xách một chiếc ủng
cao su Trung Quốc. Anh ta hét lên, ra hiệu chúng tôi đứng đợi ở đó, sau
đó chạy như bay về phía thôn Gama. Thời gian dường như chỉ trong nháy
mắt nhưng cũng lại rất lâu, vô số ánh đèn pin từ bên kia núi rọi tới.
Tới nửa đêm, cả hai bên bờ sông Broughton và trên vách núi, chỗ nào cũng là dân làng Gama. Gần sáng, dân làng men theo bờ sông đi xuống hai mươi dặm và tìm thấy thi thể lạnh giá của Abbas.
Tôi và Lâm muốn đi
theo dân làng xuống hạ lưu sông tìm kiếm nhưng bị mấy người lớn tiếng
quát tháo, để không làm tình hình thêm rối loạn, chúng tôi đành đứng
yên, cũng không dám nói gì, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau, thấy sắc
mặt đối phương đã trắng bệch như người chết trôi, tóc cũng ướt sũng,
dính bết vào cổ, cũng không biết là do sương hay mồ hôi, người thì run
bần bật trong buổi sáng lạnh thấu xương. Khi ánh mặt trời rọi xuống, hai người dân làng mệt mỏi bước tới ra hiệu cho chúng tôi đi theo họ về
thôn.
Thôn Gama được bao bọc bởi núi đá, những căn nhà bằng đá
xám xịt kề sát nhau, như thể mỗi căn nhà đều được xây dựng trên nóc của
một căn nhà khác, bất kể là nhà hay đá đều bị tuyết phủ kín, lặng lẽ
đứng im trong đất trời lạnh lẽo và núi đồi cao ngất bao quanh.
Trưởng thôn Gama tên là Wughi, một cụ già với vẻ mặt đau thương, đang đứng rất nghiêm trang trước dãy nhà bằng đá. Nhìn thấy chúng tôi, ông ta lặng lẽ quay người, ra hiệu chúng tôi đi theo. Tôi và Lâm bước thấp bước cao đi theo, dọc đường chỉ im lặng. Tôi như kẻ mất hồn, thi thoảng liếc mắt
nhìn Lâm, nét mặt anh ta vô cùng buồn bã, hoàn toàn không thể đoán được
anh ta đang nghĩ gì. Đôi lúc, sự day dứt và cảm giác tội lỗi có thể
khiến một người gục ngã. Câu này do ai nói nhỉ? Đầu óc tôi rất hỗn loạn, rất đau… sợ hãi, hoảng loạn, đau lòng… tất cả cảm xúc đều đè nến trong
tim. Tôi liên tục hít thở thật sâu, cố ép bản thân đừng nghĩ đến Abbas
nữa, dù sao việc cũng đã rồi, nhưng tôi lại không thể không nghĩ…
Abbas chết rồi, mà việc này lẽ ra có thể không xảy ra, nếu anh ta không tới
cứu tôi và Lâm, nếu tôi không cẩu thả nhét tiền vào trong túi áo khoác
ngoài… nhưng đời người không có chữ “nếu”.
Lâm cười toe toét, nói: “Ồ, thì ra tên đầy đủ của cô là Ngải Mễ Lạp. Cô thích ăn cơm nên mới có tên Mễ Lạp à?”
Tôi cúi đầu nhìn quyển hộ chiếu ở trong tay rồi lại ngẩng đầu nhìn bộ mặt
hớn hở của Lâm, sau khi nhìn đi nhìn lại hai lần, tôi nhảy dựng lên,
quát: “Sao anh lục túi của tôi hả?”
“Sila giao đồ đạc của cô cho tôi, nên tôi đã nhìn thấy.” Anh ta thản nhiên đáp như thể đó là lẽ dĩ nhiên.
Mặt tôi đỏ bừng lên vì cạnh cuốn hộ chiếu còn có một gói băng vệ sinh.
Lâm càng lúc càng tỏ ra đắc ý. “À phải rồi, gói băng vệ sinh đó đã bị đè
bẹp rồi, cô còn cần nữa không?” Sau khi nói xong câu này, anh ta còn lẩm bẩm tự hỏi: “Sao lại có người để băng vệ sinh và hộ chiếu cùng một chỗ
chứ?”
“…”
Bởi vì cả hai thứ này đều không được để bị ướt.
Tôi tức đến run người, anh ta quả nhiên đã nhìn thấy hết rồi. Sau đó, tôi
giơ hai cánh tay cứng đờ lên, nhào đến định bóp cổ anh ta.
Anh ta gạt tay tôi ra, nói: “Mễ Lạp, người bình thường đừng bắt chước xác ướp chứ.”
Tôi gào lên: “Đừng có gọi tôi như vậy!”
“Nhưng cái tên này rất đáng yêu.” Anh ta vừa cười vừa nói.
Tôi điên lên, bị một gã đàn ông kém tuổi gọi thẳng tên cúng cơm là một việc rất khó chấp nhận. Khẽ “hừ” một tiếng, tôi cất giọng hỏi: “Phải rồi,
tại sao Sila lại đưa hết đồ của tôi cho anh?” Thực ra tôi sớm đã nhận
thấy có gì đó không ổn, có điều lúc đó không còn sức để tìm hiểu.
Nhìn xung quanh, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng đơn sơ, có lò
sưởi, trên tường có treo một tấm thảm màu sắc trầm tối, hiện giờ trong
phòng đang đặt hai tấm đệm, đệm của Lâm ở đầu bên kia, chăn ga đầy đủ,
đầu giường có đặt đồ dùng của anh ta, rõ ràng là đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Lâm thản nhiên nói: “Cô bị ốm nên Sila đã đưa toàn bộ đồ dùng của cô cho tôi giữ.”
“Tại sao lại giao cho anh giữ?”
Anh ta chớp chớp mắt ra vẻ không hiểu.
“Hơn nữa, tại sao anh cũng ngủ trong phòng này?” Tôi truy hỏi.
Anh ta ngây thơ hỏi lại: “Thế thì sao?”
Tôi dùng chút sức lực khó khăn lắm mới có được gào lên: “Đây là Pakistan, anh nói xem thế thì sao?”
Người dân ở vùng núi Pakistan cực kỳ bảo thủ, con gái từ mười mấy tuổi đều
phải chùm khăn che mặt, tất cả những cô gái trưởng thành đến đây du lịch một mình, dù là người nước ngoài cũng đều bị đánh giá là thiếu chừng
mực, Wughi và Sila sao có thể để tôi và Lâm ở cùng nhau được chứ? Mặc dù chúng tôi mỗi người một giường nhưng như thế này cũng đủ lạ lùng rồi.
Lâm thản nhiên giải thích: “Ồ, tôi nói với Wughi chúng ta là chị em.” Nói
xong, anh ta quay sang nhìn, thấy tôi nhướng mày như thể không tin, bèn
chêm vào một câu: “Điều này tốt cho cô.”
Sau khi nói xong câu
này, anh ta nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng chằm chằm nhìn lại, nói một
cách chính xác là chúng tôi chừng mắt nhìn nhau, bất động vài giây, sau
đó tôi hỏi lại: “Chị em?”
Lâm gật đầu xác nhận. “Đúng vậy, đợi
đã, ái chà,” anh ta tóm được chiếc gối mà tôi coi như phi tiêu ném tới,
tiếp: “Đừng tức giận, nghe tôi nói hết đã.”
“Chị em thì có thể
ngủ cùng một phòng ư?” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói. Ngủ ngoài trời
không tính, hơn nữa, hiện giờ tình hình đã khác, tôi không muốn suốt
ngày có một kẻ với bộ dạng nhìn thấu gian tình ở ngay bên cạnh.
“Nếu cô không muốn ở cùng một phòng với tôi thì chỉ có nhà của Abbas còn giường trống thôi.”
Anh ta vừa thốt ra câu này, tôi lập tức im miệng.