Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 22 :

Ngày đăng: 12:37 19/04/20


Ừm, trước cứ xem như anh ấy được.



“Anh…”



“Tôi…”



Ngay lúc cô định nói, người đàn ông đối diện cũng cùng lúc mở lời.



“Anh nói trước đi”. Quý Lê nhún nhẹ vai, ưu tiên quyền phát ngôn cho Tiêu Dương.



“Mẹ tôi rất thích em”. Đuôi lông mày của Tiêu Dương nhẹ nhàng nhếch lên một chút.



“Tôi rất thích khiếu thẩm mỹ của mẹ anh”. Quý Lê bình thản đáp, câu trả lời khiến Tiêu Dương khẽ cười.



Anh uống một hớp cà phê: “Mẹ thúc quá”.



Đầu ngón tay cô vuốt dọc theo thành ly: “Bố tôi cũng hay xem người độc thân như tôi là kẻ địch”.



Tiêu Dương: “Nghe có vẻ chúng ta rất hợp nhau đấy”.



Quý Lê: “Hình như còn có thể kết thành một liên minh chống lại hai ông bà”.



Đáy mắt Tiêu Dương lóe lên: “Ý kiến hay!”



Quý Lê cười: “Vậy không bằng chúng ta kết hôn luôn đi”.




“Dạy dày không khỏe nên định tìm ít thuốc”. Anh giải thích đơn giản.



Quý Lê thản nhiên: “Dạ dày không khỏe cũng không thể ăn quả đông lạnh được”. Cô nhặt hộp quả kia lê đặt vào trong ngăn kéo, nhìn một dãy cửa tủ được mở ra, bật cười: “Thật như trẻ con”.



Cô đỡ Tiêu Dương ngồi xuống trước bàn ăn, rót cho anh một li nước nóng: “Tôi đoán chắc vì anh uống rượu khi bụng đói, cho nên trước khi anh uống thuốc thì ăn thêm gì đã”. Cô lấy tạp dề bên cạnh mặc lên, động tác đó rất đẹp và gọn ghẽ: “Anh chờ một chút, tôi nấu một bát cháo cho anh”.



Vốn Tiêu Dương muốn nói không cần phiền phức vậy, nhưng khi nhìn thấy Quý Lê cắt từng lát gừng nhỏ và cà rốt thành sợi, thành thạo không khác gì bếp trưởng của nhà hàng năm sao – bên này của lưỡi dao là một miếng đồng nhất, sao bên kia lại biến thành từng sợi nhỏ ngay ngắn đều đều, nhìn động tác thái đồ đưa dao đó thôi cũng là một kiểu hưởng thụ, thế là Tiêu Dương ngừng ý định muốn ngăn Quý Lê nấu cháo.



Anh mở lời đổi lại: “Không ngờ cô lại có khả năng như vậy”.



Quý Lê cắt xong thì để dao xuống, nhanh chóng đi lấy gạo.



“Chuyện anh không ngờ tới còn nhiều lắm đấy”. Cô cho vào vào nồi, quay đầu lại nói với Tiêu Dương, “Cứ từ từ uống xong ly nước kia là nấu cháo xong ngay”.



Tiêu Dương nghe lời cô, chậm rãi uống hết ly nước lớn, khi đó cháo cũng vừa chín tới. Anh chưa bao giờ biết hóa ra nấu cháo lại làm nhanh như vậy. Trước kia cô gái đó cũng thường nấu cháo cho anh ăn, nhưng cô tự nấu xong rồi mới bưng tới, anh vừa ăn cô sẽ vừa uyển chuyển trình bày việc nấu cháo khổ cực và không hề dễ, khiến lòng anh càng thương xót cô hơn. Anh vẫn tưởng nấu cháo là một việc vô cùng khổ cực, không ngờ nó lại quá dễ dàng.



Quý Lê nấu cháo xong đặt xuống trước mặt anh, sau đó đặt bên cạnh thêm một ly nước nóng và một viên thuốc, căn dặn anh: “Ăn hết cháo thì nhớ uống thuốc”.



Tiêu Dương không nhịn được cười: “Tôi còn tưởng em lạnh lùng lắm đấy, không ngờ lại hiền lành thế này”.



Quý Lê cũng cười: “Tôi lạnh lùng ấy hả? Đó là vì tôi còn chưa gặp được người có thể đốt cháy mình thôi”.



Tiêu Dương cười theo cô, vừa cười vừa cầm thìa múc cháo đưa lên miệng.