Chưa Từng Yêu Em Như Thế
Chương 36 : Tất cả trong tình yêu (2)
Ngày đăng: 12:37 19/04/20
Chuyển ngữ: Tư Vũ
4.
Sau bữa tiệc lần đó, Tiêu Doanh như thể bị ma nhập, cứ chuyện gì liên quan đến Bạch Triển là cô lại cực kì để ý, không có việc gì làm lại vào mạng lên Baidu tìm các tin tức liên quan đến anh, dần dần lại trở thành một hành động trong tiềm thức. Trước đây cô và các đồng nghiệp cực kì không thích việc ông chủ cứ nhất quyết bắt mọi người phải cùng nhau ăn cơm trưa.
Bây giờ đây cô lại chỉ ước ngay cả giờ ăn tối Cảnh Cường cũng tổ chức ăn cơm chung tập thể. Bởi vì những lúc dùng cơm, Cảnh Cường sẽ cực kì lắm chuyện, mà cô cũng được như mong muốn vì có thể nghe được rất nhiều chuyện về anh và bạn bè năm đó đã tài hoa thế nào.
Thỉnh thoảng vào đêm khuya vắng lặng, Tiêu Doanh lại nghĩ về hành động của bản thân, cảm thấy mình chẳng được việc gì.
Trải qua bốn năm đại học đầy thử thách trên con đường trêu chọc trai đẹp đến mất trí, không ngờ căn bệnh mê trai đẹp của cô không những không thuyên giảm mà còn càng lúc càng nặng hơn, phát triển đến giai đoạn cuối cùng.
Buổi trưa chủ nhật, Tiêu Doanh nghe Cảnh Cường kể chuyện thời đại học của anh, Bạch Triển và hai bạn học khác, bởi vì họ khá là đẹp trai nên mọi người hay nháo nhào truy đuổi rồi gọi là F4 trong trường học. Thế là có một buổi chiều sau đó, trong đầu Tiêu Doanh lóe lên từng cảnh một trong bộ phim Vườn Sao Băng một thời, hình tượng Đạo Minh Tự trong trí nhớ đã chuyển từ Ngôn Thừa Húc thành Bạch Triển.
Không biết có phải vì buổi chiều đã hao tâm tổn sức quá nhiều hay không, sau khi hết giờ làm việc Tiêu Doanh lại hơi mất tập trung, lúc qua đường không để ý nhìn xe, suýt chút nữa cô đã bị đâm phải, làm cô sợ đến nỗi cả buổi còn chưa bình tĩnh lại. Cũng may lúc nghìn cân treo sợi tóc ấy cô được chú cảnh sát giao thông kéo sang một bên. Chú cảnh sát đó còn nhất định phải điều tra vụ việc này đến cùng, hỏi Tiêu DOanh có bị thương ở đâu không, có cần bắt chủ xe chịu trách nhiệm không. Tiêu Doanh nhìn thấy tài xế vừa bước xuống trừng mắt nhìn lại cô, ánh mắt dữ tợn ấy như kiểu cô chính là kẻ thù giết cha anh ta vậy. Tiêu Doanh không muốn liên quan đến người đáng sợ thế này, vỗ vỗ trên người mình cũng không mất đi miếng thịt nào, cô quay sang nói với chú cảnh sát một tiếng “Thôi ạ.”
Sau khi về đến nhà, cô vẫn thấy hoảng hốt không thôi. Cô quyết định lên mạng xem hình ông chủ Bạch khôi ngô tuấn tú nhiều hơn mấy lần để tìm niềm an ủi. Mới nhìn được vài lần, điện thoại di động bỗng vang lên, là số lạ, đuôi bốn số tám đó!
Tiêu Doanh phát hiện, Bạch Triển có sức uy hiếp không chỉ riêng với Cảnh Cường mà còn với cả những người khác nữa. Sau đó trong một bữa tiệc, cô có hỏi một người bạn học của Bạch Triển: “Tại sao mọi người đều nghe theo Bạch Triển vậy?”
Bạn học đó hỏi lại cô: “Cô cảm thấy tình bạn giữa chúng tôi và Bạch Triển duy trì được nhờ đâu?”
Tiêu Doanh đáp: “Do lòng.”
Bạn học ấy vỗ đùi một cái: “Đừng nói bậy! Lòng gì mà lòng! Tất cả đều là vì cậu ta nham hiểm và thâm độc quá thôi! Nói thật, cái tên thâm hiểm ấy, ai dám không nghe theo cậu ta thì chờ mà gặp xui xẻo đi! Cái gì gọi là miệng nam mô bụng một bồ dao găm hả? Chính là dùng để nói cậu ta đó!”
Cuối cùng bạn học đó còn không quên ý vị sâu xa nhắc nhở cô: “Cô gái à, đạo hạnh của cô còn thấp lắm, nên cẩn thận với tên khẩu phật tâm xà này nhiều hơn một chút!”
Tiêu Doanh nghe được thì hết sức vui mừng, cô cảm thấy bạn bè có thể phỉ nhổ mình thì mới là bạn tốt.
Người bạn này phỉ nhổ rất hăng say, khiến cô cười vô cùng vui vẻ, giọng nói của Bạch Triển ở bên cạnh trầm thấp vang lên: “Bạn à, bởi vì cậu nói lung tung quá nên lịch sử nói chuyện trên QQ hôm nay của cậu với mọi người sẽ tới tay vợ cậu không thiếu một chữ đâu. tôi tin với đôi mắt tinh tường của vợ cậu có thể tìm ra một vật có giá trị như tấm giặt quần áo tìm cậu để luận bàn về cuộc sống.”
Khi nghe thế người bạn học đó không chút do dự ngã thẳng từ trên ghế, cậu ta chạy đến ôm đùi Bach Triển gào to: “Triển Triển mình sai rồi! Mình sẽ không nói linh tinh thế nữa! Triển Triển của chúng ta không hề âm hiểm đâu, mọi người chúng ta đều yêu mến Triển Triển từ tận đáy lòng mà!” Nhìn bọn họ trêu đùa nhau, Tiêu Doanh ở bên cười hoài không dứt.
Buổi tối trước khi đi ngủ Tiêu Doanh ngẫm nghĩ: có thể nhìn thấy một người đàn ông giày xéo bạn bè mình, có phải cái này ý chỉ, đối với Bạch Triển mà nói, cô đã không còn là người ngoài phải không?