Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 46 : Đời này anh chỉ thích em thôi (1)

Ngày đăng: 12:37 19/04/20


Năm ấy cô mười lăm, ba dẫn anh về nhà bảo cô gọi anh là chú. Cô ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú đó, tim thình thịch, hai chữ ấy không sao nói thành lời. Anh đến để mua tranh của ba. Đảo mắt cô đã hai mươi hai, bốn năm qua lúc nào anh cũng đến nhà cô, đến mức tranh của ba cô đã bị anh mua hết, nhưng anh vẫn thường xuyên tới gặp. Cuối cùng có một ngày cô không kìm được hỏi, tại sao anh tới? Trong nhà đã bán tranh hết rồi. Anh mới cười: Vì anh muốn biết tại sao em không chịu gọi anh là chú!



———————



1



Mấy năm nay, đối với tôi, cha mẹ thích nhất một câu nói là: Con bé này, rốt cuộc khi nào mới chịu có bạn trai?



Thật ra thì tôi cũng chưa đến nỗi ế ẩm, cùng lắm chỉ mới khoảng hai mươi. Nhưng trong mắt cha mẹ tôi, trẻ con thời nay đều yêu sớm cả rồi, thế nên một cô gái đã tốt nghiệp đại học như tôi mà còn chưa có ý định yêu đương gì thì quả là chậm chạp. Hai người họ nghĩ đủ cách xắp xếp cho tôi đi xem mắt. Tôi cũng không hề chống đối, họ bảo đi xem mắt, tôi cũng đi xem ngay. Chỉ là, đi tới đi lui, thái độ của tôi trước giờ có thể nói là tiêu cực. Ngoài sự lịch sự tối thiểu ra, tôi  không thể hiện một chút nhiệt tình nào.



Một cô gái còn trẻ, mà ngồi im ở đó, bất động hai tiếng đồng hồ, không nói câu nào, trên miệng thường trực một nụ cười không đổi, ngơ ngơ đần độn, nhiêu đó thôi đã đủ để khiến cho mỗi một đối tượng hẹn hò cảm thấy nhàm chán và nản chí.



Quả nhiên, vô số người xem mắt với tôi đều tự động rút lui.



Mẹ nói với cha: “Thật ra Thanh Thanh nhà mình là đứa rất biết điều, rất nghe lời, trước giờ nó không hay nghịch ngợm phá phách như con cái nhà người ta, làm tôi rất vui mừng. Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, nó nghe lời như thế mà đến chuyện chung thân đại sự lại giữ thái độ tiêu cực bất hợp tác là sao?”



Cha cũng rất buồn bực. Ông cảm thấy tất cả các cô gái hai mươi mấy tuổi trong thiên hạ này đều đương thì mơ mộng chuyện yêu đương, con gái mình thì lại giống như Thanh Giáo đồ* vậy đó, với bao nhiêu người khác phái, nó vẫn lặng như nước, không rung không động.



*Thanh Giáo đồ: phái Thanh Giáo ở nước Anh, thế kỉ XVI-XVII.



Họ cũng từng hỏi tôi, vì sao tôi không có hứng thú gì đối với chuyện yêu đương như vậy? Sao tôi chẳng giống đang thanh xuân chút nào?



Tôi trấn an cha mẹ: “Con rất bình thường, không có gì lạ kỳ cả. So với kiểu tình yêu mờ nhạt dễ dãi, con chỉ thích làm cái gì thì chắc cái đó thôi. Hơn nữa con còn rất trẻ, cha mẹ ép uổng cô gái nhỏ phải yêu đương mới là không bình thường ấy. Cho nên con kính nhờ hai vị, bỏ qua cho con gái đi, đừng ép con đi xem mắt nữa!”



Cuối cùng tôi với cha mẹ đưa ra một hiệp ước. Họ đồng ý với tôi, trong vòng hai năm tới sẽ không bắt tôi đi xem mắt nữa. Để được như vậy, tôi cũng phải hứa với họ, hai năm sau phải bảo đảm có một người bên cạnh. Nếu đến lúc đó, tôi vẫn chỉ có một mình, bất kể tôi nói gì, dù là chống cự hay tỏ thái độ tiêu cực, họ cũng sẽ bắt tôi đi xem mắt mỗi ngày.



Cuối cùng cuộc sống của tôi đã có thể quay về yên tĩnh.
Thật lâu sau tôi mới hiểu ra rồi trả lời lại mẹ: “Vâng, con biết rồi.”



Ngày thứ nhất đến làm ở công ty của Triển Nhan, anh vỗ vỗ đỉnh đầu tôi, cười híp mắt nói: “Mới không để ý một chút mà cô nhóc này đã cao đến vậy rồi!” Giọng anh tràn ngập cưng chiều, không phải như kiểu giữa đàn ông và phụ nữ, mà như kiểu bề trên với con cháu của mình. Kiểu cưng chiều đó không phải là thứ tôi mong muốn.



Tôi lặng lẽ né bàn tay của anh, cự lại, “Cháu đã lớn rồi! Cháu không muốn bị gọi cô nhóc nữa đâu! Cũng muốn bị vỗ đầu như trẻ con vậy nữa!”



Không biết giọng tôi có nũng nịu hay không, nét cười trên mặt anh càng đậm, “Còn nói không phải trẻ con gì chứ, vẫn so đo những thứ vô nghĩa này à!”



Khi cười, gò má anh xuất hiện mấy vết hằn rất nhẹ, không phải là dấu vết năm tháng mà là nếp da xuất hiện lúc anh cười, như ẩn như hiện, như có như không, mê người quyến rũ, tôi muốn có thể nhìn anh cả đời vậy…



Bỗng nghe anh ho khẽ một tiếng: “Thanh Thanh, nói trước nhé, là chú Triển nhưng phải phân biệt công và tư rõ ràng, trong giờ làm việc cũng không được vô duyên vô cớ mất tập trung nhé!”



Tôi 囧, giật mình, gò má nóng lên: vừa nãy, tôi thất thần…



“Dạ, được,” Tôi đồng ý, nhướng một bên mày, “Nếu muốn công và tư rõ ràng, vậy cháu cũng phải nhắc nhở chú chuyện này, bắt đầu từ bây giờ, chú không được bảo cháu gọi là chú Triển mà phải gọi là “Giám đốc Triển” !



Tôi không muốn tiếp tục gọi anh là chú nữa.



Triển Nhan cười ha ha, lại xoa lên đầu tôi: “Cô bé quỷ, lớn rồi là muốn tạo phản đây!”



Tôi lại không nhịn được, đẩy tay của anh ra, trong tiếng anh cười vui thích phía đằng sau, tôi xoay người đi khỏi phòng làm việc.



Cửa phòng vừa khép lại, tôi đã không thể đứng vững được thêm, tựa cả người lên tường, há miệng ra thở dốc. Trái tim và cả lòng bàn chân đều mềm nhũn, tê dại.



Mới vừa nãy lúc đẩy tay anh ra, vô tình chạm vào ngón tay đó, chỉ trong chớp mắt ấy, tôi cảm giác ngoại trừ đầu ngón tay anh ra, trên đời này tôi không cảm nhận được điều gì khác nữa.