Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 48 : Đời này anh chỉ thích em thôi (3)

Ngày đăng: 12:37 19/04/20


Anh Đại Hoa thở dài: “Có, chắc chắn là có! Nếu anh nói quá lời thì cứ phạt anh cưới em luôn đi!”



Tôi tức giận giẫm chân anh. Anh hét lên một tiếng, nhảy trốn đi, tôi lại cười ha ha chế nhạo, anh nhéo mặt tôi. Tôi né tránh, túm lấy tay anh, như kiểu đang liếc mắt đưa tình.



Tiếng nhạc vừa dùng lại, chuẩn bị đổi sang ca khúc khác. Tôi đang vui phấn khởi, đột nhiên cánh tay lại bị ai nắm chặt, quay đầu nhìn lại, tôi trố mắt.



Triển Nhan mỉm cười với anh Đại Hoa: “Tôi muốn mượn bạn nhảy của anh nhảy một bài”.



Anh Đại Hoa vội vã gật đầu: “Vô cùng vinh hạnh, ngài có thể chia sẻ phiền toái này giúp tôi”. Tôi nguýt anh một cái dài, theo Triển Nhan đi vào trong sàn nhảy.



Tôi khoát một tay lên vai anh, tay kia đặt trong lòng bàn tay người đó. Anh nắm lấy tay tôi, ôm eo tôi, cả cơ thể bắt đầu chuyển động, cùng nhau khiêu vũ. Tôi hận mình không có chút tiền đồ, nhưng mà tôi lại không cảm giác được sự tồn tại cửa những con người khác.



“Thanh Thanh”. Anh bỗng gọi tên tôi, tôi lại không dám ngẩng đầu sợ lạc mình trong ánh mắt thâm thúy của anh, không cách nào nghĩ được. Tôi cúi đầu nghe anh nói: “Đêm nay cháu rất đẹp”.



Hít sâu một hơi! Tôi ngẩng đầu lên: “Anh Đại Hoa cũng nói vậy ạ”.



Anh chớp mắt: “Cậu ta rất trẻ”. Cách một lúc lâu anh mới nói tiếp: “Ở cùng cháu giống như một đôi trời sinh vậy”.



Nước mắt của tôi sắp tràn ra, quẩn quanh trong hốc mắt: “Thật sao?” Tôi tránh khỏi anh: “Vậy cháu phải tới làm một đôi trời sinh với anh ấy ngay đây”.



Tôi xoay người đi ra khỏi sàn nhảy. Anh đuổi theo níu tay tôi kéo lại, kéo tôi đến trước mặt anh.



“Thanh Thanh”. Giọng của anh có đôi chút khàn khàn, “Thanh Thanh”. Anh kéo tôi gần sát, nhìn tôi rồi lại gọi tên nhiều lần như vậy. “Thanh Thanh, chú là chú của cháu. Đúng, chú là chú của cháu”. Không biết rốt cuộc anh đang nói cho tôi nghe hay là cho chính mình.



Cuối cùng tôi cũng khóc thất thanh: “Được rồi chú Triển à, vậy xin chú buông tay ra, cháu muốn đi tìm anh Đại Hoa”.



Anh lại kéo tôi vào lòng, trong tiếng lầm bầm ngập tràn niềm đau khổ: “Thanh Thanh! Nhưng mà… chú là chú của cháu mà”.



Tôi ôm chặt lấy anh, khóc thét: “Nhưng từ trước tới giờ cháu không xem chú là chú mà”.
Tôi ngửa đầu đối diện với ba mình đang đứng trước ban công: “Ba…”



Ba ra vẻ tức giận: “Con im miệng”.



Mẹ đứng sau lưng ông, mỉm cười, còn gật đầu với tôi một cái, ra hiệu không cần phải sợ gì.



Tôi bình tĩnh lại.



Ba chỉ vào Triển Nhan, gào thét: “Họ Triển kia, cậu là lão già không trượng nghĩa, còn không cút tới đây cho tôi”. Giọng nói của ông như thể chuông đồng*, cũng không sợ làm láng giềng nghe được, “Nhanh cút tới đây cho tôi, mau quỳ xuống châm trà cho nhạc phụ của cậu đi”.



*Bắt nguồn từ câu: 洪钟顿于毁庙, 乘风废而弗县: hồng chung đốn vu hủy miếu, thừa phong phế nhi thất truyền. Phan Nhạc [Tây Chính Phú]



Tôi sửng sốt! Quay đầu lại chạm vào ánh mắt của Triển Nhan, anh nhìn tôi rồi mỉm cười xán lạn. Tôi ngây ngẩn trong nụ cười của anh.



Đột nhiên lại nhớ tới lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh.



Vóc người cao gầy, nhã nhặn và lịch sự, mái tóc đen như mực, làn da trắng nõn, ánh mắt trong veo, sống mũi thẳng tắp. Mang một cặp kính mắt, khóe miệng ẩn giấu một nụ cười rất nhẹ. Anh mặc áo sơ mi trắng tuyết và quần tây thẳng thớm. Người con trai ngọc thụ lâm phong đó, tôi yêu anh lâu như vậy, bây giờ, rốt cuộc anh cũng trở thành người yêu của tôi.



Trước khi lên lầu, tôi kéo tay áo anh, nói với anh là: “Chờ chút đã, em có mấy lời muốn nói với anh”.



Anh ngắt lời tôi: “Đừng vội! Câu em muốn nói đó nên do đàn ông nói trước thì mới đúng”. Anh nhìn vào mắt tôi, tình cảm chân thành: “Thanh Thanh, mặc dù anh hơi già hơn em, nhưng… gả cho anh, được không?”



Tôi cười đến mức rơi nước mắt.



“Được! Vâng vâng vâng!”



Có lẽ anh không biết, từ rất lâu rất lâu về trước, em đã muốn gả cho anh rồi.