Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 8 :

Ngày đăng: 12:36 19/04/20


Thái Hân không ngờ mình vẫn có thể bình tĩnh đón tiếp vị cố nhân đã

chia tay này như thế. Nhạc Tư Tư không còn điên cuồng vừa nói vừa cười

như trước nữa, vẻ mặt cô ấy có gì đó bi thương. Cô nói với Thái Hân:

“Qua nhiều năm như vậy, tôi vừa thương vừa hận cậu, đúng là lãng phí

tình cảm quá. Thực ra người tôi nên hận chính là tôi!”



Lời sám hối đó lại khiến Thái Hân mềm lòng.



“Quên đi”.



Nhạc Tư Tư cười cười: “Thực ra cậu đúng là một người khiến người ta

phải ghét, lúc nào cũng hiền lành rộng lượng, khiến cho tôi càng hẹp hòi đê tiện hơn!”



Cô ấy không cười nữa, nói với Thái Hân: “Ở cạnh bên cậu bao lâu, tôi

chưa từng làm việc gì cho tốt, lần này tôi nghĩ, có lẽ mình nên làm gì

đó. Nếu như cậu còn tin tôi thì tôi cho cậu biết, Trương Hách Nhiên vẫn

luôn thầm yêu cậu. Đừng ngạc nhiên, cậu vào xem weibo của cậu ta đi, xem xong cậu sẽ hiểu hết thôi. Nhớ nhìn kĩ thời gian, xem từ lúc học đại

học ấy”.



Nhạc Tư Tư nói ID weibo của Trương Hách Nhiên cho Thái Hân – Chăm chỉ ăn rùa*



*Thái: vừa có nghĩa là rùa, vừa nghĩa là họ Thái, họ của Thái Hân.



Thái Hân kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng, tìm weibo của Trương Hách

Nhiên. Lúc cô vừa mở vào trang chủ, cả cơ thể như run rẩy hết lên. Tìm

tới thời điểm khi còn học đại học, mở xem từng bài một.



“Chán quá. Ngày nào cũng phải đi tự học, ngày ngày vẽ vẽ vời vời. Ít ra phong cảnh ở lầu hai cũng đẹp”.



“Hôm nay dưới lầu có một cụ bà ăn xin, rất nhiều nữ sinh lớp trên đi

ngang qua, tất cả mọi người đều cho bà ấy năm đồng, chỉ một người không

đưa. Những người khác đều nói với cô gái ấy: Thái Hân, cậu lạnh lùng quá đó. Tôi cũng cảm thấy so với các cô gái khác nữ sinh đó đúng là máu

lạnh ghê”.



“Đàn chị khóa trên tên là Thái Hân đó đúng là kì lạ. Sau đó cô ấy lại xuống lầu, gom một đống quần áo cũ và thức ăn. Cuối cùng cô ấy còn gửi

bà thêm một trăm đồng nữa”.



“Trời càng lúc càng lạnh, các đàn chị đứng dưới lầu tán gẫu. Ồn ào

quá. Các cô đang thảo luận về một người lang thang đối diện, nói trời

lạnh thế này, ông ấy thật đáng thương. Cô gái tên Thái Hân đó không phát biểu gì cả. Những nữ sinh kia lại nói cô càng ngày càng máu lạnh quá

rồi. Cô ấy đúng là kì lạ”.



“Đàn chị tên Thái Hân lại ôm chăn mền ra cho người lang thang nọ, nhân một lúc không người, rất biết điều mà”.



“Xem ra bình thường cô ấy hay hờ hững, nhưng khi không có người lại

yên lặng cố gắng làm việc thiện, không quan tâm phải trả giá bao nhiêu.


Tiếng của cô xen lẫn giữa gió núi, khiến anh vừa bực mình lại vừa cảm động. Sao lại có một cô gái qua loa ngốc nghếch thế này đây!



Anh nghiến răng nghiến lợi đáp lại cô: “Nếu em có thể chờ ba tiếng, anh sẽ ra gặp em”.



Anh còn tưởng cô sẽ cứng đầu giãy giụa thêm một lúc, hỏi cho được tại sao, ai ngờ cô lại đồng ý quả quyết như thế: “Được, em chờ anh”.



Chỉ năm chữ đó, anh lại đánh mất trái tim mình.



Anh tắt điện thoại, bước vội lên máy bay.



25.



Sau ba tiếng, rốt cuộc Thái Hân cũng đợi được Trương Hách Nhiên xuất

hiện trên đỉnh núi. Cô phấn khích vô cùng, lao tới kéo lấy Trương Hách

Nhiên rồi nói: “Anh độc ác quá đi! Bắt em chờ ba tiếng anh mới chịu ra

ngoài! Có ai thầm mến nhiều năm lại nhẫn tâm làm như thế được không?”



Trương Hách Nhiên nhìn cô, lấy điện thoại ra đưa, vừa thở dốc vừa cắn răng nghiến lợi hỏi: “Chị cả à, em nói xem con mắt nào của em nhìn ra

hình này là ở Ngũ Đài Sơn thế hả?”



Thái Hân cầm lấy ảnh nhìn nhìn, nhìn này nhìn, nhìn à nhìn, rốt cuộc

cũng nhìn ra…. “Em thấy thế mà! Không lẽ đây là ngọn núi Ngũ Nhất Sơn ở

ngoại thành đấy à? Em chưa đi bao giờ nhưng trên báo cũng từng thấy

tin…”



Thái Hân để điện thoại xuống, nhìn Trương Hách Nhiên chần chừ mới hỏi: “Vậy anh… anh chạy từ Ngũ Nhất Sơn đến đây à?”



Trương Hách Nhiên tức giận nhìn cô: “Em đừng nói nhảm nữa! Trả tiền máy bay đây cho anh!”



Thái Hân phì cười: “Không có tiền!”



Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt: “Thế thì hết cách rồi, em chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi”.



Thái Hân tựa vào lòng anh mỉm cười, đưa hai tay lên ôm quanh hông người đó.



26.



Đảo mắt lại đến Tết xuân.



Thái Hân hỏi Trương Hách Nhiên: “Năm nay em thuê anh về nhà nhé, báo giá bao nhiêu tiền đây?”



Trương Hách Nhiên cười khẽ đáp lại cô: “Năm nay anh sẽ đưa lại tiền”.



Anh lấy thẻ lương trong túi ra, đặt vào tay Thái Hân, giao nó lại cho cô.