Chúc Mừng Sinh Nhật

Chương 10 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Nếu có một ngày cậu quên tôi, thì tôi biết làm gì bây giờ.



Cậu phải nhớ rõ, nhất định đó chỉ là giả vờ mà thôi, thật ra tôi đã khắc cậu vào nơi sâu nhất của tâm hồn mình rồi.



Xin cậu nhớ rõ, tôi là tình yêu của cậu.



Những lời này là ai nói tôi cũng không nhớ, có thể là Lưu Tầm, cũng có thể là Tề Việt.



Giải tán, kết hôn, solo, thoái ẩn…



Lúc tin tức kinh thiên động địa này tung ra, tôi ngồi đợi trong ký túc xá, mở volume TV đến mức lớn nhất.



Lần cuối cùng tôi rời khỏi, lúc đi ra, ngoại trừ hành lý, tôi chỉ mang theo một chiếc đồng hồ loveyouforever, vì đã cũ, nên mặt bên ngoài như muốn rớt ra.



Đó là quà của fanclub đầu tiên của nhóm tôi, Giấc Mộng Ban Đầu, đã góp tiền để mua tặng cho mỗi người một cái, chúc chúng tôi bên nhau vĩnh viễn.



Tôi còn nhớ rõ lúc ấy là Lưu Tầm tự tay đeo cho tôi, sau đó bị hư nên tôi mới bỏ vào trong ngăn kéo.



Hôm nay từ sớm tôi đã thức dậy, Lưu Tầm vẫn ôn nhu cười, chẳng nói gì, nhưng Tề Việt thì hoảng sợ trước bàn ăn cơm, “Có bệnh phải không, hư như vậy rồi mà anh còn giữ?”



Cậu ta và tiểu Phi đã hòa giải nên thần thái sáng láng. Tiểu Phi còn đang nằm trong chăn chưa bước ra khỏi giường được, tôi cảm thấy cậu ta thật không có nhân tính mà, vậy mà cũng hạ thủ với người bị bao thành xác ướp như vậy được…



Tề Việt ho nhẹ, “Tôi đưa đồ ăn cho em ấy.”



Sau đó cầm bánh mì sữa vào phòng.



Chờ cậu ta đi rồi, Lưu Tầm đột nhiên nói: “Đã lâu không ăn cơm với em, thói quen nhỏ của em vẫn chưa thay đổi nhỉ.”



Hắn khẽ mỉm cười, tôi cúi đầu mắt nhìn vụn bánh mì rớt đầy bàn, ngại ngùng.
“Hối hận, anh hối hận vì sao không hạ quyết tâm sớm hơn, mấy năm nay vì chờ đến kỳ hạn hết hợp đồng, em không biết anh phải đau khổ nén nhịn thế nào đâu.”



Trên mặt còn lộ vẻ mặt đầy chân thành, nhẹ nhàng ôm eo tôi, thuận thế đè người xuống.



Tôi tiếp tục nói: “Những lời ngày hôm qua anh nói thiệt là cảm động, nghe nói Tề Việt xem trực tiếp ở nước ngoài mà cảm động đến rơi nước mắt, vậy mà còn lớn tiếng mắng Lưu Tầm đồ cặn bã, tiểu Phi ở bên cạnh vừa trợn mắt vừa cầm khăn đưa cậu ta.”



Lưu Tầm mỉm cười: “Muốn giữ hình tượng của mình trong lòng công chúng, nếu không để lại chuyện cảm động gì trước khi rời đi thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.” Vừa nói chuyện, vừa nhanh chóng lột quần áo của tôi, tôi lắc eo phối hợp với động tác của hắn, hai tay nhẹ đặt trên vai hắn.



“Đúng rồi, chúc mừng sinh nhật.”



Hắn dừng tay lại, dịu dàng cười, “Chúng ta đã trải qua bốn lần sinh nhật cùng nhau rồi, sao lần nào em cũng nói có mỗi một câu chúc mừng sinh nhật, không có câu gì khác sao?”



“Em yêu anh.”



Hắn, cũng giống kẻ lòng dạ ngay thẳng chẳng biết thẹn thùng gì ráo như tôi, chẳng những không thấy mất hứng mà còn mỉm cười, lát sau, bờ môi nóng rực đã đè xuống.



“Anh cũng yêu em.”



Trước kia, khi còn trẻ, tôi từng có rất rất nhiều ước mơ, chẳng hạn như đứng đầu danh sách album có số lượng bán chạy nhất liên tục ba tuần, chẳng hạn như được chọn là ca sĩ được yêu thích nhất trong năm, hoặc giống như Lưu Tầm nói vậy, làm sao cho giọng hát của chúng tôi vang lên khắp cả nước.



Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, mệt mỏi lâu như vậy.



Bây giờ tôi chỉ muốn cùng Lưu Tầm, trải qua từng lần sinh nhật bên nhau, rồi chậm rãi già đi.



Yêu anh, quý trọng từng ngày sống bên anh, cứ bình bình đạm đạm như vậy mà sống hết nửa đời còn lại, cho đến khi bạc đầu, răng rụng sạch trơn, rồi sẽ dùng cái giọng khàn khàn mà nói, Lưu Tầm, Dương Trần yêu anh, đời này không hối hận.



—–