Chúc Mừng Sinh Nhật

Chương 6 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Tề Việt ngồi trên hành lang bệnh viện, lật tới lật lui cái điện thoại.



Tôi và Lưu Tầm đứng bên cạnh.



“Người nhà đâu?” Bác sĩ mở cửa.



Tề Việt nhíu mày, lạnh mặt tiếp tục xoay điện thoại.



Lưu Tầm đi lên, gật đầu với bác sĩ, “Bác sĩ, tôi là anh trai của cậu ấy.”



“Ừm, bị thương không nghiêm trọng nhưng chảy máu khá nhiều. May là không trúng mắt nếu không với lực đánh như vậy, có thể dẫn tới bị mù.”



Thân hình Tề Việt run lên.



“Nhưng…” Bác sĩ nhìn chúng tôi rồi bảo, “Em trai anh ăn uống không đầy đủ chất dinh dưỡng, còn bị thiếu máu, về sau nhớ chú ý nhiều một chút.”



Bác sĩ nói xong thì đi vào, Lưu Tầm dẫn Dư Phi đi ra, tôi hoảng sợ.



Trên đầu Dư Phi là một vòng băng gạc thật lớn, nhìn rất buồn cười, giống như xác ướp vậy.



Sắc mặt vì mất máu mà trắng xanh.



“Anh à, em không sao đâu mà, anh đừng nghe bác sĩ nói.”



Dư Phi cười nhợt nhạt với tôi.



Tôi gật đầu, “Em đi được không? Hay anh cõng em…”



Tôi còn chưa nói xong, Tề Việt đã cướp lấy Dư Phi trong tay Lưu Tầm cõng lên rồi.



Tính tình thì thô bạo mà động tác lại phi thường ôn nhu.



“Chuyện kia, thật xin lỗi.” Thanh âm Tề Việt rất nhỏ, Dư Phi bối rối xua tay trên lưng cậu ta, “Không sao, không có gì mà…”



“Đừng lộn xộn!” Tề Việt la lên, sau đó cõng Dư Phi đi ra ngoài.
“Dương Trần, thật ra tôi không phải bị ngưng hoạt động, anh biết không?”



Tôi gật đầu, im lặng nghe cậu ấy nói tiếp.



“Ông chủ nói, gã có thể giúp tôi nổi tiếng.”



“Chỉ cần tôi lên giường với gã ta.”



Tôi ngẩn người, nắm tay, tận lực làm bản thân bình tĩnh.



“Cậu đáp ứng ông ta rồi sao?”



“Tôi cho gã một quyền đi đời nhà ma rồi đá gã xuống giường mà trốn thoát, gã ta mập như heo mà đòi tôi tiến vào mông gã á, đúng là mẹ nó ghê tởm quá mà!” Tề Việt cúi đầu, sợi tóc mềm mại rũ xuống che khuất đi ánh mắt, nhưng tôi có thể nhìn thấy ý cười lạnh lùng của cậu ấy nơi khóe miệng.



Kỳ thật ánh mắt của cậu ấy là đẹp đẽ nhất trong bốn đứa chúng tôi.



“Vậy cậu định làm sao?” Tôi thở dài, hiện giờ ông chủ của cậu ta là Mộng Ảo, đắc tội ông chủ của Mộng Ảo, hậu quả chỉ dùng một từ là hình hung được, đó là chết không có chỗ chôn.



“Tôi muốn hủy hợp đồng với Mộng Ảo nên cuối tuần sẽ ra tòa.”



“Cậu sẽ bại.” Tôi nói thật chắc chắn.



“Tôi biết.” Ánh mắt cậu ấy ảm đạm, “Nhưng bắt tôi làm loại chuyện này thật sự là tôi không làm được, từ khi ở với cùng Dư Phi, tôi không còn chạm qua bất cứ ai khác, mẹ nó tôi cấm dục là vì ai kia chứ?” Dừng lại một chút, nhẹ nhàng cười, “Dư Phi, đúng là đứa trẻ phụ từ tử hiếu mà.”



Chúng tôi đứng trước cửa ngây ngốc hồi lâu, sau đó cậu ấy đột nhiên bảo, “Anh, anh nói em có phải là rất ngu không.”



Tôi không nói gì, cậu ấy tiếp tục than thở, “Em còn kiên trì làm gì nữa, cậu ấy vốn đã… không còn yêu em nữa rồi.”



Cậu ấy rất ít khi gọi tôi là anh.



Bốn năm trước, khi mẹ cậu ấy qua đời, cậu ấy gọi anh, sau đó ôm tôi khóc suốt tối.



Lúc cậu ấy khó chịu, cần một người để nói hết những điều trong lòng, người ấy cũng là tôi.