Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 269 : Lam Dương phụ trợ

Ngày đăng: 12:09 30/04/20


Dịch: Đức Thành



Đúng vậy, Nguyên Ân Huy Huy thật mạnh, mới chỉ trong chốc lát, gần như tất cả đám quái thú vây công hắn lúc trước đều đã chết sạch. Vũ Linh Thủy Triều vừa rồi là công kích phạm vi lớn, chẳng những có thể đồng thời công kích nhiều mục tiêu, mà lực công kích còn cực mạnh. Cứ việc rất nhiều quái thú đều có tầng quang mang phòng hộ bên ngoài thân thể, nhưng ngoại trừ Thiểm Điện lam báo, gần như tất cả đều bị hào quang bạc đâm xuyên trong nháy mắt. Lúc trước là trên trăm con quái thú vây công Nguyên Ân Huy Huy, hiện tại đã bị hắn giết bảy tám phần.



Đúng lúc này, Thiểm Điện lam báo lại một lần nữa ngửa mặt lên trời mà gầm giận dữ, một màn quỷ dị xuất hiện. Hai vầng mặt trời Tử Dương cùng Lam Dương vẫn trên bầu trời, lúc này có vẻ vầng Lam Dương nhận lấy sự ảnh hưởng từ tiếng gầm của Thiểm Điện lam báo, luồng hào quang trên mặt trời lam này khẽ lóe lên một cái.



Nháy mắt sau đó, Thiểm Điện lam báo cứ như vậy mà biến mất, ngay sau đó, một đường tia chớp màu lam lớn giáng xuống từ trên trời, oanh kích thẳng đến Nguyên Ân Huy Huy. Một màn này không chỉ làm Nguyên Ân Huy Huy giật nảy cả mình, mà đám người Lam Hiên Vũ ở đỉnh núi bên kia  cũng trợn mắt hốc mồm.



Chuyện gì vậy? Thiểm Điện lam báo lại có thể mượn nhờ lực lượng Lam Dương trên bầu trời sao? Đến cùng thì vầng Lam Dương đó là cái gì?



Ở thời điểm này, Nguyên Ân Huy Huy đối mặt với công kích bất thình lình liền biểu hiện ra thực lực cường đại chân chính. Trong đôi mắt song sắc kia, tròng mắt màu đỏ đột nhiên tỏa sáng hào quang, thân thể của hắn trở nên mờ đi trong nháy mắt, sau lưng của hắn, một hư ảnh giống hắn như đúc, cao hơn hắn một đầu bất chợt nổi lên.



"Oành!"



Trong tiếng nổ vang kịch liệt, đạo tia chớp màu lam lớn rơi xuống mặt đất, nổ cho mặt đất một trận rung động, vô số điện quang màu lam bay tán loạn. Tất cả những thứ này đều tới quá nhanh, cho dù mấy người Lam Hiên Vũ có muốn đi cứu viện Nguyên Ân Huy Huy cũng đã không còn kịp rồi.



Nhưng khi tia chớp màu lam thật sự rơi vào trên người Nguyên Ân Huy Huy, vậy mà lại xuyên qua thân thể hắn. Ở trong nháy mắt này, dường như Nguyên Ân Huy Huy cũng biến thành hư ảo như hư ảnh phía sau hắn, hư ảo đến mức không cách nào bị công kích bắn trúng. Tia chớp màu lam đó trực tiếp xuyên qua mà đánh xuống mặt đất, trong trận nổ tung cực lớn, Nguyên Ân Huy Huy cùng cái bóng mờ kia tung bay mà lên, trực tiếp bay ra mấy chục mét, tựa như là bị lực nổ tung đánh bay vậy.



Hai bóng người một lần nữa hợp hai làm một, khuôn mặt đẹp của Nguyên Ân Huy Huy đã có vẻ hơi tái nhợt, hắn không còn dám dừng lại, vừa quay đầu liền chạy. Mà Thiểm Điện lam báo lại vừa nhảy ra từ trong hố hớn bị tia chớp đánh nổ, nó nhìn qua có chút yếu đi, nhưng vẫn đuổi đeo Nguyên Ân Huy Huy như trước.



Tất cả những thứ này phát sinh quá nhanh, cũng quá mức kịch liệt, đến mức hầu hết đám người Lam Hiên Vũ bên này đều nín thở, cho tới giờ khắc này mọi người mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.




Lưu Phong nói: "Bị hắn giết rồi, tinh hạch cũng bị hắn lấy. Mà tinh hạch của con Thiểm Điện lam báo này ít nhất cũng lớn gấp ba những quái thú khác, mà lại là màu lam, hẳn là có giá trị không nhỏ."



Lúc trước, những tinh hạch đám người Lam Hiên Vũ lấy được thì phần lớn đều là trong suốt, bên trong có một ít màu sắc hỗn tạp.



"Giết? Hắn giết thế nào?" Lam Mộng Cầm kinh ngạc hỏi.



Trong mắt Lưu Phong lộ ra mấy phần khâm phục: "Hắn thật sự vô cùng mạnh. Hắn vận dụng Hồn kỹ thứ năm, bắn lên bầu trời hơn trăm đạo lôi đình, sau đó đám lôi đình này trung hợp lại làm một giữa trời dưới sự điều khiển của hắn, tập trung lại cùng một chỗ mà đánh Thiểm Điện lam báo, trực tiếp đánh xuyên thân thể nó, miểu sát! Nhưng hình như chiêu đó cũng làm hắn tiêu hao tương đối lớn."



Miểu sát...



Tất cả đều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có một loại cảm giác rung động mãnh liệt.



Thực lực tổng hợp của Thiểm Điện lam báo chừng tương đương với một hồn thú mới vào cấp độ vạn năm. Nói cách khác, Nguyên Ân Huy Huy bằng vào sức lực một người, vậy mà có thể giết chết hồn thú vạn năm. Thực lực này thật sự quá đáng sợ. Cho dù là Lam Mộng Cầm, lúc này cũng phải cảm thấy mình có vẻ không bằng.



"Màu lam tinh hạch, màu lam..." Lam Hiên Vũ thì thầm hai lần, đôi mắt hắn chợt có chút tỏa ánh sáng.



Lam Mộng Cầm liếc mắt nhìn hắn: "Không phải ngươi đang muốn cướp hắn đấy chứ?"



Lam Hiên Vũ nhếch miệng: "Làm sao có thể? Đoán chừng hắn sẽ phải ở chỗ này nghỉ ngơi một hồi, chúng ta không thể lãng phí thời gian. Thế này đi, chúng ta chia làm ba tổ, dùng nơi Nguyên Ân Huy Huy nghỉ ngơi làm trung tâm, chúng ta đi săn giết một ít quái thú tại bốn phía. Mọi người để ý thời gian, sau một tiếng trở về tập hợp."