Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4
Chương 48 : Nhạc công tử ca hát
Ngày đăng: 12:06 30/04/20
Dịch: Đức Thành
"Vậy được rồi." Nghĩ tới đi chơi thì Lam Hiên Vũ cũng không cố quấn quít lấy Na Na nữa, mà Nam Trừng thấy thế thì cũng vui vẻ hơn nhiều.
Từ khi Na Na đến thì Nam Trừng cảm thấy con mình quá thân với lão sư rồi, chính mình là mẹ mà cũng không ở bên cạnh con được lâu như Na Na. Hiếm lắm mới có ngày nghỉ nàng mang Hiên Vũ ra ngoài chơi được, một phần cũng vì nàng muốn tăng tiến tình cảm của hai mẹ con.
Nam Trừng điều khiển xe hồn đạo bay vững vàng mà phi hành trên đường cao tốc trên không.
"Mẹ, hôm nay chúng ta ăn cái gì đây? Lúc về mang cho Na Na lão sư một ít được không?"
Lam Hiên Vũ vừa nhìn ngoài cửa sổ vừa cao hứng bừng bừng mà nói với Nam Trừng.
Nam Trừng có chút ghen mà nói: "con thật đúng là là lúc nào cũng không quên được Na Na lão sư của con a! Vậy mẹ hỏi con đây, con yêu thích mẹ hay Na Na lão sư hơn?"
Lam Hiên Vũ liếc Nam Trừng một cái rồi nói: "Mẹ à, theo cách nói của người lớn thì mẹ là đang cố tình gây sự đấy nha."
Nam Trừng run lên, nàng dở khóc dở cười mà nói: " Con học những thứ này từ chỗ nào vậy?"
Lam Hiên Vũ lập tức bày ra một bộ dáng người lớn, lại còn bắt chước ngữ khí của Lam Tiêu: "Nam Trừng, ta cho ngươi biết, tuy ta nuông chiều ngươi nhưng ngươi cũng không thể cố tình gây sự a! Dù hồn thú nhỏ yếu như nhu cốt thỏ nhưng khi nóng nảy còn có thể cắn người đấy!"
Nam Trừng kinh ngạc mà nhìn hắn: "Tốt! Thằng nhỏ này, dám nghe trộm ba mẹ nói chuyện."
Lam Hiên Vũ hì hì cười: "Không phải con nghe lén nha, tại ba mẹ nói lớn quá đấy."
Nam Trừng hừ một tiếng rồi cười nói: " thằng nhóc con này giờ cũng biết cãi rồi. Đúng rồi, hình như hôm nay có buổi hòa nhạc tiếp sóng của Nhạc công tử đấy."
"Nhất định Nhạc công tử đã từng có một người yêu rất sâu đậm, nếu không thì hắn sẽ không thể viết ra được một ca khúc như vậy." Nam Trừng lẩm bẩm.
"Mẹ, cái gì gọi là yêu?" Lam Hiên Vũ tò mò hỏi.
Nam Trừng gõ lên trán hắn một cái rồi nói: "Ông cụ non, không nên hỏi quá nhiều, khi con trưởng thành thì sẽ biết."
"Mẹ, sao mẹ lại bạo lực như vậy?!" Lam Hiên Vũ kháng nghị mà nói.
Nam Trừng mỉm cười: "Làm sao mẹ lại thành bạo lực rồi hả? Coi như là mẹ bạo lực thì con định tìm ai cáo trạng đây, dù sao ba con cũng không có ở đây."
Lam Hiên Vũ đột nhiên nghiêm túc mà nói: "con sẽ tìm Na Na lão sư. Mẹ, con phát hiện mỗi lần mẹ gõ đầu con là Na Na lão sư lại không vui đấy. Hừ hừ!"
Nam Trừng ngẩn người, nàng đột nhiên có cảm giác sống lưng rét run, vì chính nàng cũng chú ý tới tình huống này rồi.
Dù thế nào thì Na Na cũng là một vị Phong Hào Đấu La a!
"Hừ! Mẹ ghen đấy! Xem ra con vẫn thân thiết với Na Na lão sư của con hơn mẹ!" Nam Trừng bĩu môi.
"Mẹ, mẹ có yêu con không?" Lam Hiên Vũ giữ chặt lấy tay Nam Trừng, hắn mang một vẻ mặt đáng thương mà hỏi.
Biết rõ hắn giả vờ nhưng Nam Trừng vẫn rất vui, nàng nhịn không được mà vân vê lấy hai má của hắn: "Thực là không có biện pháp gì với con mà! Mẹ yêu, đương nhiên là mẹ yêu nhất con trai bảo bối của mẹ rồi."
"Mẹ tuyệt vời nhất!"