Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 52 : Mẹ, con sợ

Ngày đăng: 12:06 30/04/20


Lúc này Nam Trừng cũng có chút bối rối rồi, tình huống như vậy thì đây là lần đầu tiên mà nàng gặp phải.



Nàng đã hối hận, hối hận không có mời Na Na lão sư đi cùng. Na Na là một vị Phong Hào Đấu La đấy. Thế nhưng dù hiện tại có muốn gọi nàng tới cũng không còn kịp rồi, huống chi, từ khi Na Na tới Tử La Thành thì đại đa số thời gian nàng đều ở nhà nên nàng cũng không có số thông tin của Na Na.



"Mẹ,con sợ." Lam Hiên Vũ rúc trong ngực Nam Trừng mà nói.



"Đừng sợ, có mẹ ở đây rồi" Vô luận như thế nào nàng cũng phải bảo vệ con mình cho bằng được. Nghĩ đến đây thì đại não Nam Trừng cũng trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.



Bọn họ đang nằm trên sàn nhún nhảy, mà vì áp lực nổ nên sàn nhảy thoáng sụp xuống dưới một chút. Một tia hồn đạo xa tuyến ngẫu nhiên xẹt qua, nhưng may mắn là nó không có bắn trúng.



Những tiếng kêu thảm thiết đã trở nên ít đi rất nhiều, một âm thanh lạnh như băng truyền đến từ loa phóng thanh.



"Tất cả mọi người không được di động, người nào di động, Giết!"



Không hề nghi ngờ là tất cả mọi người đều bị chấn nhiếp rồi. Trong lúc nhất thời, có thể nghe thấy tiếng la khóc của bọn nhỏ và những tiếng rên rỉ vang lên rõ ràng.



Nam Trừng có chút hô hấp dồn dập, nàng gắt gao mà ôm chặt lấy Lam Hiên Vũ, sợ bị chú ý tới.



Đúng lúc này, vài tiếng vù vù vang lên, nàng cảm thấy có gì đó bay lên trong mơ hồ, nháy mắt sau đó, từng chùm tia sáng đột nhiên giáng xuống từ trên trời mà chiếu rọi quanh sàn nhún nhảy.



Nam Trừng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám Cơ Giáp cờ nhỏ đang lơ lửng giữa không trung, những chùm ánh sáng kia chính là được phóng ra từ bọn chúng.



Đám cơ giáp này toàn thân đen kịt, Nam Trừng còn chưa kịp phản ứng thì đã có bảy tám chùm sáng bắn bề phía nàng.
Băng Phong Hoàn, đây là hồn kỹ mạnh nhất của Nam Trừng!



Đài cơ giáp bị Băng Phong Hoàn đập trúng thì thoáng cứng lại thoáng một chút, trên chiếc cơ giáp cực lớn này bị bao phủ một tầng sương trắng.



Nhưng nháy mắt sau đó thì chiếc cơ giáp đột nhiên biến thành màu đỏ rực, nó xua tan tầng băng sương trong nháy mắt, tuy nó nện chiếc chùy kia xuống chậm mất nửa nhịp nhưng vẫn đập thẳng vào tấm băng thuẫn sau lưng Nam Trừng.



"Oanh —" tấm băng thuẫn bị phá nát, tuy Nam Trừng đã đem hết toàn lực nhưng vẫn không cách nào ngăn trở hoàn toàn được lực công kích của chiếc cự chùy kia, nàng bị đánh bay lập tức.



Tuy tấm băng thuẫn đã đỡ thay nàng tuyệt đại bộ phận lực công kích nhưng vẫn còn một phần rơi vào người nàng, Nam Trừng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.



"Mẹ!" Lam Hiên Vũ hét lớn một tiếng. Cảm giác của hắn rất tốt, trong nháy mắt mà Nam Trừng bị đập trúng đó hắn đã cảm nhận được rõ ràng sự suy yếu của mẹ mình.



Trong nháy mắt này, trong lòng hắn đã không còn sợ hãi, thân thể Nam Trừng bị đánh bay, may mắn là rơi vào sàn nhảy, thân thể hai mẹ con thoáng bật ngược lên một phát.



Sự thống khổ mãnh liệt truyền khắp toàn thân, tay Nam Trừng đang ôm chặt lấy Lam Hiên Vũ thì lúc này cũng phải nới lỏng. Lam Hiên Vũ nghiêng người một chút liền chui khỏi ngực Nam Trừng. Kim, Ngân Lam Ngân Thảo ở hai tay hắn lập tức quấn quanh lên.



Tay trái hắn run lên một chút, một cây băng chùy liền bắn tới chiếc cơ giáp màu đen. Một bóng dáng nho nhỏ cứ đứng đó như vậy mà hét lớn về phía cơ giáp: "Không cho phép các ngươi làm tổn thương mẹ ta!"



Chiếc cơ giáp vẫn lơ lửng giữa không trung, trên đầu vai nó chợt nhô ra một chiếc hồn đạo pháo đen thui mà chĩa về phía mẹ con bọn hắn, họng pháo đen sì đó đang chậm rãi mà ngưng tụ hào quang.



Tuyệt đối không được phép để hồn sư sống, nên những cơ giáp dạng này sẽ không bao giờ để một chút tình huống khác nào xuất hiện, cho nên hai mẹ con này, đều phải chết...