Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 60 : Ba đã trở về!

Ngày đăng: 12:06 30/04/20


Một mình tha hương làm dị khách, mỗi gặp ngày hội lần tư thân.



Không có chính thức rời xa người nhà sẽ vĩnh viễn không biết đến loại cảm giác này. Không thể nghi ngờ, Lam Tiêu cũng nhớ nhà, cũng tưởng niệm vợ con hắn thật sâu.



"Trừng Trừng, thời gian có hạn, ngươi hãy nghe ta nói." May mà Lam Tiêu còn rất lý trí đấy, hắn nhanh chóng nói ra.



Nam Trừng vội vàng dừng khóc, nói: "Ngươi nói đi."



Lam Tiêu nói: "Ta rất khỏe, ngươi yên tâm. Ở chỗ ta tất cả đều thuận lợi, chúng ta thật sự lại phát hiện một hành tinh mới. Hơn nữa từ sơ bộ quan sát kiểm nghiệm, điều kiện của cái hành tinh này thậm chí còn tốt hơn hai hành tinh Thiên Đấu, Thiên La. Thể tích và tài nguyên cũng lớn hơn, vô cùng thích hợp cho nhân loại cư trú, thậm chí ngay cả hàm lượng dưỡng khí và áp suất không khí cũng đều không kém hành tinh mẹ bao nhiêu.



Chúng ta vừa tiến hành xong một loạt kiểm tra đo lường cùng lấy mẫu, lập tức liền đem lên đường về rồi. Quay về có khả năng cần phải nửa tháng, cho nên chỉ nữa tháng nữa, trước khi Hiên Vũ khai giảng ta có thể về đến nhà. Lần này đi tuy rằng thời gian hơi dài một chút nhưng vẫn rất thuận lợi đấy. Nói không chừng liên bang chúng ta sắp có một hành tinh mới rồi. Ngươi yên tâm đi, ta lập tức sẽ trở lại. Nói cho Hiên Vũ, ba rất nhớ hắn."



"Ba, con ở đây." Lam Hiên Vũ vội vàng kêu một tiếng.



Nam Trừng cả giận nói: "Ta thì sao đây?"



Lam Tiêu nở nụ cười: "Đương nhiên cũng nhớ rồi, đặc biệt nhớ."



Nam Trừng đỏ mặt lên, nói: "Cái này còn tạm được. Thế nhưng còn muốn nửa tháng a!"



Lam Tiêu than nhẹ một tiếng: "Vũ trụ vận chuyển, căn bản là không có cách nào xác định được thời gian cụ thể, thực tế chúng ta đây là đang thăm dò giữa các hành tinh. Sau khi đi ra ngoài ta mới hiểu được, tình huống này của bọn ta đã là rất thuận lợi rồi. Được rồi, ta không thể nói nữa, còn phải để lại thời gian cho các đồng nghiệp, cứ như vậy đi, chờ ta trở lại. Yêu các ngươi."



Hồn đạo thông tin cắt đứt. Nam Trừng vốn là ngẩn người, sau đó lại có chút ít nghiến răng nghiến lợi. Có điều, Lam Hiên Vũ đứng bên người Nam Trừng lại phát hiện rõ ràng mắt sáng rực lên, cũng không có thất thần như lúc trước.



Đột nhiên, Nam Trừng khẽ cong eo, hai tay ầng lên hai má trắng nõn của Lam Hiên Vũ mà hôn, sau đó nàng cao hứng bừng bừng mà xông ra ngoài: "Mẹ đi nấu cơm cho ngươi!"



Lam Hiên Vũ có chút ghét bỏ mà lau lau mặt: "ướt cả rồi, mẹ thiệt là.... không viết ba đã về tới đâu rồi, không biết có quà cho ta không đây. Nếu không có... hừ, liền không để cho hắn thân thiết;"



Không hề nghi ngờ, chỉ có một phút đồng hồ thư từ qua lại nhưng cũng đã mang cho mẹ con hắn một sức sống cực lớn cực lớn, đây cũng là quà tốt nghiệp tốt nhất của Lam Hiên Vũ.Lam Hiên Vũ đem việc Lớp thiếu niên năng động nói cho Nam Trừng, tự nhiên là đã nhận được sự ủng hộ của nàng.




"Tốt! Tốt!" Lam Hiên Vũ vui mừng kêu lên.



Lam Tiêu thả hắn xuống, khẽ hôn nhẹ lên mặt hắn: "Ba đi xem mẹ ngươi một chút, phải an ủi nàng một chút mới được rồi."



"Vâng, ba đi đi."



Lam bước vào phòng bếp, Nam Trừng đã đem những nguyên liệu trong nhà ra mà bận rộn. Lam Tiêu si ngốc mà nhìn mộ màn quen thuộc này, hắn dừng bước, hốc mắt cũng không khỏi có chút ẩm ướt.



Thời gian tám tháng qua, hắn nhớ nhất không phải là một màn mỗi ngày đều có thể thấy này sao? Còn có chuyện gì làm cho người ta kích động cùng ấm áp hơn đây?



"Trừng Trừng." Lam Tiêu nhẹ giọng kêu lên.



Nam Trừng không có quay đầu lại, cũng không có đáp lời hắn.



Lam Tiêu bước qua, từ phía sau ôm lấy eo nàng.



Thân thể Nam Trừng lập tức trở nên mềm mại, nàng rúc vào cái ôm quen thuộc mà ấm áp kia, nước mắt thi nhau mà chảy xuống.



"Thực xin lỗi, đã để cho ngươi phải lo lắng." Lam Tiêu hôn lên mái tóc của nàng.



Nam Trừng nói: "Về sau không nên lại đi lâu như vậy nữa, được không?"



"Ừm, Ta cũng không nỡ bỏ các ngươi a! Có khác biệt mới biết được đây là việc thống khổ cỡ nào."



Đêm nay, Lam Hiên Vũ không có tu luyện nữa, bởi vì hắn lại cùng ba ăn một bữa...



Đêm nay, trong nhà rất ấm áp.