Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4
Chương 7 : Lam Hiên Vũ
Ngày đăng: 12:06 30/04/20
Dụch: Đức Thành
Đúng vậy, vỏ trứng biến mất, hơn nữa còn biến mất mà không có bất cứ dấu vết gì. Cái này có nghĩa là gì? Có nghĩa là bọn hắn sẽ không có cách nào báo cáo lại chuyện này, trừ khi là có thể tìm được thứ gì đó khác thường trên người đứa bé này, Nếu không thì nhất định ủy ban sở nghiên cứu sẽ bắt bọn hắn phải tìm được chứng cứ để chứng minh thu hoạch của mình.
Hoặc nếu không thì chỉ còn cách...
"Không được, không thể giải phẫu khám nghiệm." Nam Trừng cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút áp lực thì đột nhiên nhảy ngang ra mà chắn trước vòng phòng hộ.
Trên máy bay trinh sát đã có các loại thiết bị khám nghiệm tốt nhất rồi, nếu như còn muốn nghiên cứu vào sâu hơn nữa thì chỉ còn cách giải phẫu khám nghiệm. Thế nhưng giải phẫu khám nghiệm sẽ như thế nào thì không cần nói cũng biết.
"Ngươi đang nghĩ cái gì đấy." Lam Tiêu tức giận: "Coi như chúng ta có muốn khám nghiệm cũng chẳng thể làm như vậy. Đây là một mạng người chứ không phải thi thể. Ngươi nghĩ đâu ra giải phẫu khám nghiệm vậy hả."
Những người khác cũng có chút nhăn nhó mặt mũi mà nhìn Nam Trừng, lúc này nàng mới ý thức được là mình đã nói sai, nàng chặn lại nói: "Thật có lỗi, xin lỗi mọi người, ý của ta không phải như vậy, chỉ là ta cảm thấy đứa bé này thật sự rất đáng thương."
Trần Vĩ cười khổ nói: "Lão Đại, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Tất cả mọi người đều nghĩ rằng đã lập được một công lớn, nhưng giờ thì công lao gì cũng chẳng còn nên tâm tình của mọi người sẽ không thể tốt được.
Lam Tiêu than nhẹ một tiếng, "Chấp nhận không có công lao gì thôi, sau này chúng ta lại tiếp tục cố gắng. Sau khi trở về thì chúng ta kiểm tra đứa nhỏ này một lần nữa, nếu còn không có kết quả thì chỉ còn trách vận khí của chúng ta quá kém mà thôi. Còn về phần hắn..."
"Ta sẽ nuôi hắn." Nam Trừng không chút do dự mà nói. Không biết vì cái gì mà từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy đứa bé này thì đã cực kì yêu thích hắn. Nàng cảm thấy cho dù như thế nào mình cũng vẫn muốn che chở cho đứa bé này, chăm sóc hắn thật tốt.
Lam Tiêu cười nói: "Rồi ngươi sẽ thành người chưa lập gia đình mà đã có con a!"
Ba ngày sau. Sở nghiên cứu hồn thú kỳ viễn cổ.
"Tất cả đều bình thường, Chúng ta đã phân tích rất nhiều số liệu, kể cả phân tích tế bào cũng rất bình thường. Thứ duy nhất có chút khác lạ là gien của hắn. Từ hệ thống gien gia phả mà xét thì đúng là nhân loại. Nhưng có điều, gien của hắn có vài điểm không rõ ràng, thậm chí có thể nói là nó rất phức tạp. Dùng tất cả thiết bị của chúng ta cũng không thể phân tích rõ ràng. Chẳng qua tình huống này cũng đã có một số trường hợp xảy ra rồi, và nó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả" Trần Vĩ báo lại kết quả kiểm tra cho Lam Tiêu.
Trở về đã ba ngày rồi nhưng đứa nhỏ cũng không có lại khóc lóc gì nữa, khi kiểm tra thân thể thì hắn cũng rất yên tĩnh. Hơn nữa, đa số thời gian bây giờ hắn đều cười.
Mà trên người đứa nhỏ này lại có một lực lôi kéo cực kì lạ, sau khi vào sở nghiên cứu thì rất nhanh hắn đã trở thành đứa con cưng của toàn bộ sở nghiên cứu.
Về phần lai lịch của hắn, vì không muốn bị uỷ ban giám sát tìm tới tận cửa nên Lam Tiêu tuyên bố hắn là con của mình cùng Nam Trừng.
Mà tên đứa nhỏ cũng đã được đặt hắn gọi là: Lam Hiên Vũ. Nam Trừng nói đây là khí vũ hiên ngang.
Vì cho đứa nhỏ một cái thân phận hợp pháp nên một tháng sau Lam Tiêu và Nam Trừng đã thành hôn, mà bọn hắn cũng thật sự tuyên bố với mọi người rằng mình lên xe trước sau đó mới mua vé bổ sung. Lam Hiên Vũ cũng chính thức đã có chứng minh thân phận thuộc về mình. Cha: Lam Tiêu, mẹ: Nam Trừng.
Cũng không có ai biết cái này có nghĩa là gì, nhưng Lam Tiêu là người duy nhất luôn chờ mong, thứ hắn chờ chính là sáu năm sau, Khi đứa bé này sáu tuổi,dưới nghi thức giác tỉnh vũ hồn thì nó sẽ có vũ hồn gì.
Tại Đấu La Đại Lục cùng những hành tinh mà liên bang tìm được kia, trừ hai hành tinh của hồn thú thì ở những hành tinh còn lại, tất cả trẻ nhỏ khi tới sáu tuổi đều sẽ được thức tỉnh vũ hồn của mình.
Mà một đứa nhỏ được sinh ra từ trứng thì sẽ có vũ hồn là gì đây?