Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4
Chương 71 : Nhạc công tử đột nhiên rời đi
Ngày đăng: 12:06 30/04/20
Cảm giác của Lam Hiên Vũ là mình tiến nhập vào một cái thế giới đẹn kịt, cái gì cũng đều nhìn không thấy, cái gì cũng không nghe thấy. Hắn không có cảm thấy thống khổ nhưng nội tâm lại tràn ngập sợ hãi. Thứ duy nhất hắn có thể mơ hồ cảm giác được là mình tựa hồ đang phi hành.
Trước mắt hắn đột nhiên sáng ngời, tầm mắt trở nên rõ ràng. Hắn kinh ngạc phát hiện, trước mắt là một cảnh tượng vô cùng kỳ dị. Hắn thấy phảng phất là mình quan sát từ bầu trời xuống, phía dưới mây mù mờ mịt, mà ở trong mây mù kia là từng hòn đảo lơ lửng trên không trung, kỳ dị mà rực rỡ.
Mà ở chung quanh hắn có rất nhiều sinh vật kì quái. Hắn không thấy mình là cái dạng gì, chỉ có thể mơ hồ thấy được quang mang nhàn nhạt đang phát ra từ thân thể mình. Mà những sinh vật kì quái bên cạnh này có rất nhiều con có chiều cao hơn trăm mét. Đó là Rồng sao? Hắn giật mình mà nhìn. Bọn chúng là nguyên một đám hình thể thon dài mà lại cực lớn, rất giống cự long trong truyền thuyết. Thế nhưng đây cũng quá nhiều a, nơi này có hàng trăm hàng ngàn đầu Cự Long, nhưng cũng có rất nhiều cự thú có hình thể giống với Cự Long.
Hắn không cảm nhận được khí tức của những cự thú này, cũng nghe không được thanh âm, mà nháy mắt sau đó, những cự thú này đều hướng xuống phương mây mù mà phi. Các loại quang mang màu sắc cũng bắn ra từ trong mây mù ngay sau đó, rất nhiều người nổi lên như nấm mọc sau mưa. Bọn hắn cũng đều là hình thể cực lớn, cầm trong tay các loại vũ khí mà chiến đấu với những dầu cự thú kia.
Quang ảnh trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, Lam Hiên Vũ đã không cách nào nhìn rõ được nữa rồi, nhưng hắn cảm nhận được một loại tâm tình tràn ngập bi thương cùng phẫn nộ, còn nghe được một âm thanh long ngâm vô cùng to rõ. Không biết qua bao lâu thời gian, đột nhiên, những quang ảnh trước mắt lại một lần nữa trở nên rõ ràng, một đạo hào quang hồng sắc đã đến bên người hắn.
Một cảm giác sợ hãi khó có thể hình dung truyền đến, nháy mắt sau đó, hào quang màu đỏ kia lóe lên rồi biến mất, hai luồng quang mang vàng bạc đột nhiên nở rộ tại hai bên thân thể hắn
Lam Hiên Vũ muốn kêu to nhưng hắn lại không thể phát ra được chút âm thanh nào, hắn sợ hãi, không cam lòng, phẫn nộ, bi thương, các loại tâm tình lan tràn trong hắn.
...
Y viện Tử La thành, phòng trọng chứng giám hộ.
Như cũ là một bài hát Niệm kia, Nhạc công tử đã hát qua vô số lần, thế nhưng mỗi một lần đều có thể tác động vào tâm mọi người, mỗi một lần đều biểu đạt sự tưởng niệm bất đồng.
Có vẻ như chính Nhạc công tử cũng đã hoàn toàn đắm chìm trong tiếng ca của chính mình. Mỗi khi hắn hát bài hát này thì chính hắn sẽ tiến vào một loại trạng thái đặc thù, hắn vẫn luôn mơ hồ cảm thấy như trong tính mạng của mình có một người cực kì trọng yếu đang kêu gọi chính mình.
"Ô...ô...n...g ——" đột nhiên, Nhạc công tử đang ca hát thì đột nhiên cau mày. Nháy mắt sau đó hắn trở nên ngây dại, tiếng ca dễ nghe cũng im bặt mà dừng, Nhạc vẫn tiếp tục, nhưng tiếng ca lại đình chỉ, những người bên dưới lập tức tỉnh táo lại, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Thực xin lỗi, ta phải rời đi một lát." Nhạc công tử đột nhiên xoay người cúi đầu, sau một khắc, hắn đột nhiên bước tới trước một bước. Dưới tình huống tất cả mọi người không có nhìn rõ ràng, hắn đã hóa thành một đạo kim quang lóe lên rồi biến mất.
"Cái này..."
Tất cả đều ngơ ngác mà nhìn.
Đây là sắp xếp của bên chủ sự đấy sao? Nhạc công tử bay mất, nhưng lại nhanh như vậy? Đây là cái tình huống gì? trong lúc nhất thời, mọi người xì xào bàn tán, rất nhanh tình cảnh liền trở nên có chút hỗn loạn.
"Thỉnh mọi người giữ yên lặng, đây là Nhạc công tử đang chuẩn bị một phần kinh hỉ cho mọi người, một kinh hỉ của riêng Thiên La tinh."