Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 81 : Lưu Phong

Ngày đăng: 12:07 30/04/20


Lam Hiên Vũ khẽ gật đầu: "Tốt rồi."



"Thật tốt quá. Ngày đó, thật sự cám ơn ngươi." Thái độ của Diệp Linh Đồng hiếm khi tốt với Lam Hiên Vũ được như vậy.



"Không sao, là do hồn thú kia có chút đặc thù, hơn nữa hiện tại ta cũng không sao rồi. Ân, ta đói bụng rồi, đi ăn cơm trước đây" Lam Hiên Vũ vừa nói vừa bước qua trước người Diệp Linh Đồng mà theo Tiền Lỗi đi lấy cơm rồi.



Tất nhiên Diệp Linh Đồng có thể cảm thấy hắn đang xa lánh mình, nàng không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng đúng là vẫn còn không tức giận. Vừa nghĩ tới ngày đó Lam Hiên Vũ không chùn bước mà dẫn đi Tam Nhãn Ma Viên, nơi mềm mại nhất trong nội tâm nàng lại bị xúc động, ý tưởng cạnh tranh với hắn cũng không còn mãnh liệt như trước.



"Ngươi biết Diệp Linh Đồng?" Tiền Lỗi thấp giọng hỏi Lam Hiên Vũ.



"Ừm, trước kia chúng ta là cùng một trường học, nhưng không phải một lớp." Lam Hiên Vũ đáp.



Tiền Lỗi cười hắc hắc, nói: "Ta đã nói với ngươi, nàng rất lợi hại. Sau ngày đến trường tỷ thí, còn thắng. Trong tất cả nữ sinh lớp chúng ta thì thực lực của nàng đoán chừng có thể xếp thứ ba."



"A?." Lam Hiên Vũ cũng không hứng thú gì với tình huống của Diệp Linh Đồng, nhưng có điều, hắn vẫn rất rõ ràng về sự cường thế của nàng đấy.



Đồ ăn trong nhà ăn này vô cùng phong phú, Lam Hiên Vũ nhìn một lát liền phát hiện, cũng không phải tất cả thức ăn đều làm từ nguyên liệu quý hiếm, chỉ có vài loại mà thôi, nhiều hơn một chút so với lúc mình ăn ở nhà.



Thoạt nhìn, có vẻ như các đệ tử ở đây cũng không rõ cái nào là đồ quý hiếm, vì những loại thức ăn còn lại cũng không khác lắm.



Tất nhiên Lam Hiên Vũ sẽ không khách khí, hắn chọn toàn những món được làm từ nguyên liệu quý hiếm, chỉ chốc lát sau liền đựng đầy một mâm lớn.



Lúc này, Diệp Linh Đồng đã về tới chỗ bàn ăn của nàng, ngồi cùng bàn với nàng còn có hai vị nam sinh. Một tên trong đó có thân hình cao lớn, có một đầu tóc ngắn màu vàng, đôi trong mắt khép mở là tinh quang bắn ra bốn phía. Một gã khác thì dáng người nhỏ gầy, tạo thành sự đối lập rõ ràng cùng tên thân hình cao lớn kia, lưng hắn có chút còng xuống, cánh tay rất dài, nếu như là đứng lên thì thậm chí cánh tay của hắn có thể chạm đất. (Whatttt? Người đây sao???)




Hiện tại, Lam Hiên Vũ đúng là càng ngày càng tham ăn rồi, nguyên liệu quý hiếm của học viện vẫn là tương đối thiếu đấy, hắn quét qua là sạch, nhưng cũng vẫn có chút ăn không đủ no, mà năng lượng đồ ăn bình thường mang tới tất nhiên là sẽ ít hơn nhiều, nên hắn trong lúc bất tri bất giác đã ăn tới quên trời quên đất.



"Tên mới tới này thật là tham ăn a!" những đồng học khác cũng đã bắt đầu chú ý tới tình huống của bên này, thật sự là bởi vì số lần Lam Hiên Vũ đi lấy cơm quá nhiều rồi, mà mỗi lần đều là một mâm lớn.



"Này, đủ rồi a! Tài nguyên của học viện là thuộc về mọi người đấy, một mình ngươi đã ăn hết phần nhiều người như vậy rồi." Một gã nam sinh đứng lên, ngăn Lam Hiên Vũ chuẩn bị đi lấy cơm lần thứ tư.



Tiền Lỗi lập tức bắn người lên, hắn muốn đi ra phía trước lại bị Lưu Phong kéo lại, Lưu Phong nhẹ nhàng mà lắc đầu với hắn.



Lam Hiên Vũ bị ngăn như vậy cũng có chút sững sờ: "Ta ăn cơm thì làm sao vậy? Học viện nói có thể ăn no a! Hơn nữa, đây đều là những đồ ăn đã làm tốt, để thừa chẳng phải lãng phí sao?"



Nam sinh kia hừ một tiếng, nói: "Ta nói không cho ăn là không cho ăn."



"Kim Tường, ngươi đừng có giở trò ma cũ bắt nạt ma mới! Hiên Vũ là đồng học trước kia của ta đấy." Diệp Linh Đồng đột nhiên đứng lên, nổi giận đùng đùng mà nói.



Gã tên Kim Tường nhìn thoáng qua tên cao lớn bên người Diệp Linh Đồng: "Lữ Thiên Tầm, đây là ý của ngươi?"



Tên nam sinh cao lớn thản nhiên nói: "Ta không biết hắn." Nói xong hắn liền đứng người lên mà bước ra ngoài.



Diệp Linh Đồng sửng sốt một chút, mà được gã nam sinh được kêu là Kim Tường lại cười.



"Tránh ra." Lam Hiên Vũ nói với Kim Tường.