Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1 : Một giọt Thần Huyết

Ngày đăng: 15:45 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- -------------------------------------------------



- Lam Tiểu Điệp, 150 điểm.



Một nữ phụ trung niên mỉm cười phát bài thi toán trong tay cho một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài.



Lam Tiểu Điệp hai tay nhận lấy bài thi của mình.



- Không ngừng cố gắng, tiếp tục phát huy nhé!



Hứa Lệ càng nhìn Lam Tiểu Điệp càng hài lòng.



Nhạy bén, xinh đẹp, còn có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nữ hài dạng này thời nay không còn nhiều.



Thời điểm Hứa Lệ thấy điểm số trên bài thi tiếp theo, sắc mặt trở nên u ám.



- Diệp Hạo, 38 điểm.



Tất cả mọi người lúc này phá lên cười.



- 38 điểm.



- Diệp Hạo thật tài nha!



- Thanh niên này chắc đội sổ lần này nữa rồi, haha?



- Cần nói sao?



Dưới sự chế giễu của bạn bè, một thiếu niên mặt mũi đỏ bừng, thần sắc bất an đi đến trước mặt Hứa Lệ.



Hứa Lệ nhìn thiếu niên, giận không chỗ phát tiết, cầm bài thi vỗ vỗ lên mặt Diệp Hạo.



- Ra cửa đứng cho cô!



Diệp Hạo đang muốn lấy bài thi của mình nhưng cô chủ nhiệm đã tiện tay ném nó đi.



(Truyện được thực hiện bới Hám Thiên Tà Thần -)



Diệp Hạo đành phải ngồi xuống nhặt lên, yên lặng ra khỏi phòng học.



Đứng bên ngoài, mặt hắn tâm tình bất định.



Không người nào không quan tâm mặt mũi, nhất là cái tuổi này.



Mà lúc này, Diệp Hạo nghe cô giáo tổng kết.



- Lần này các em làm tốt lắm, nếu không phải Diệp Hạo vướng víu kéo điểm bình quân của lớp chúng ta xuống, chắc đứng hạng hai rồi.



Diệp Hạo cảm thấy ngực mình rất đau.




- Chí Quốc, tiền thuốc Tiểu Hạo bác sĩ đã thúc giục mấy ngày rồi!



Quách Tú khẽ thở dài nhìn trung niên đến đưa cơm.



Bộ dáng trung niên và Diệp Hạo có mấy phần giống nhau, nghe vậy hắn chần chờ một chút rồi nói.



- Anh qua mượn Lão Chu.



- Nhà mình đã mượn Lão Chu 5 vạn rồi, sao còn có thể mở miệng mượn thêm được sao?



Quách Tú nhìn chồng rồi nói.



- Cha anh không phải rất giàu sao?



- Chuyện cha anh chẳng lẽ em không biết.



Diệp Chí Quốc cười khổ.



- Nếu mượn được, anh đã đã sớm mượn rồi.



- Tiểu Hạo là cháu nội của lão, chẳng lẽ thấy chết không cứu sao?



Quách Tú nổi giận quát.



Diệp Chí Quốc trầm mặc.



Quách Tú nhìn chồng, không khỏi chảy nước mắt.



Nàng khóc không phải vì trượng phu vô dụng, mà vì nàng làm mẫu thân mà không có năng lực cứu con trai mình.



Nếu không có tiền, Diệp Hạo sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.



- Đừng khóc, trông con cho tốt, vấn đề tiền bạc để anh lo.



Diệp Chí Quốc nói xong, xoay người rời đi.



Quách Tú vẫn vô lực thút thít.



Gia đình Diệp Hạo vốn được xem như nhà thường thường bậc trung.



Nhưng Diệp Hạo đã trong phòng chăm sóc đặc biệt 6 tháng trời, cha mẹ hắn muốn bán thân rồi.



Những nơi có thể mượn, vợ chồng bọn họ đều đã mượn hết.



Nhưng Diệp Hạo vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.



Thời điểm Quách Tú đang thút thít, hồn nhiên không chú ý đến khóe mắt Diệp Hạo đang hôn mê chảy ra hai giọt nước mắt.



Cha mẹ nói chuyện, hắn đều nghe rõ.



Nhưng hiện tại, thân thể hắn còn trong quá trình cải tạo, Diệp Hạo rất rõ ràng, chuyện này gần xong rồi.



(Truyện được thực hiện bới Hám Thiên Tà Thần -)