Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 111 : Cảm ơn chiêu đãi

Ngày đăng: 15:46 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- ----------------------------------------------------



- Hôm nay Lãnh gia tôi và Tống gia kết thành đồng bạn chiến lược toàn diện, Lãnh Hồng Xương tôi hoan nghênh chư vị đến đây.



Sau đó hai gia tộc ký kết một loạt hiệp nghị và điều lệ dưới sự chứng kiến của mọi người.



Khoảng 15 phút sau, Tống Nhạc Quý đổi đề tài.



- Hôm nay ngoại trừ là ngày Tống gia tôi và Lãnh gia kết thành đồng bạn chiến lược toàn diện, cũng là ngày Tống gia tôi và Lãnh gia kết thành thông gia.



Tống Nhạc Quý nói đến đây, nhìn Tống Ngọc đứng sau lưng.



- Nhóc con, đến lượt con làm chủ rồi.



Tống Ngọc, người cũng như tên, tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự.



Trên mặt anh ta treo một nụ cười đúng mức, chậm rãi đi đến bên Lãnh Tuyết dưới sự chú ý của mọi người.



Gần như tất cả tiểu thư trong phong đều lộ vẻ hâm mộ, có không ít người ở đây thầm mến Tống Ngọc.



Đáng tiếc, không phải ai cũng có tư cách gả cho Tống sói ca này.



Hô hấp Lãnh Tuyết dồn dập hơn, cô nắm tay chặt hơn.



Không lâu sau, Tống Ngọc đã đi tới gần Lãnh Tuyết, hai mắt anh ta nóng bỏng nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc trước mắt.



- Lãnh Tuyết, em có biết không? Ba năm trước đây từ lúc anh gặp được em, nơi này của anh luôn khắc hình bóng của em, lúc nói đến đây Tống Ngọc chỉ trái tim mình.



- Thật lãng mạn.



- Thổ lộ trước mặt mọi người.



- Sau này tôi cũng muốn người đàn ông của mình thổ lộ với mình như thế.



Lãnh Tuyết lại không có bất kỳ cảm giác kinh ngạc vui mừng gì, cô nhìn chằm chằm Tống Ngọc, móng tay đâm thật sâu vào máu thịt.



- Anh muốn sau này vào mỗi buổi sáng, khi tỉnh lại đều nhìn thấy em đầu tiên, bởi vậy mong em gả cho anh - - được không?



Tống Ngọc nói đến đây, quỳ một chân trên đất, anh ta nâng một cái hộp trong tay có nhẫn kim cương sáng long lanh lên.



Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lãnh Tuyết.



Dựa theo kịch bản, lúc này Lãnh Tuyết sẽ biểu hiện mừng rỡ như điên nhận lấy nhẫn của Tống Ngọc, sau đó hai người ôm lấy nhau, rồi hôn nhau một cái.



Nhưng làm mọi người kinh ngạc chính là, Lãnh Tuyết chậm chạp không chịu trả lời.



Sắc mặt Lãnh Hồng Xương âm u xuống.



- Lãnh Tuyết.



Lãnh Hồng Xương nhắc nhở.



Lãnh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cha mình.



Trong lòng Lãnh Hồng Xương không khỏi trầm xuống.
Tống Nhạc Quý vội nói.



- Tống gia chủ có lời gì muốn nói sao?



Diệp Hạo nhìn chằm chằm Tống Nhạc Quý nói.



- Có phải chuyện này có gì hiểu lầm không?



Sao Tống Nhạc Quý có thể trơ mắt nhìn con trai mình vào tù được?



- Ông nói không sai.



Diệp Hạo xoa cằm nói:



- Chuyện này còn phải điều tra thêm, không biết Tống gia có biết chuyện Tống Ngọc thông đồng với kẻ địch hay không?



Một câu hù dọa ngàn cơn sóng.



Tống Nhạc Quý càng hiểu rõ bản thân phạm vào sai lầm lớn cỡ nào.



Nếu Tống gia khiến cục An Toàn Quốc Gia để mắt tới, có trời mới biết sẽ tạo thành phong ba cỡ nào?



- Chuyện Tống Ngọc làm, Tống gia tuyệt đối không biết.



Tống Nhạc Quý vội nói.



- Ông phủi sạch sẽ thật.



Diệp Hạo không có dự định dễ dàng bỏ qua cho Tống Nhạc Quý.



- Tôi sẽ điều tra thêm chuyện này.



- Mang Tống Ngọc đi.



Diệp Hạo vung tay lên.



Sau khi Tống Ngọc được giải đi, Diệp Hạo nhìn Lãnh Hồng Xương.



- Lãnh gia các ông biết chuyện này không đây?



- Không biết.



Lãnh Hồng Xương sợ hết hồn trả lời.



Ai muốn cục An Toàn để mắt tới chứ?



- Đã không biết mà còn muốn hợp tác với Tống gia?



Lời Diệp Hạo nói làm sắc mặt Tống Nhạc Quý càng thêm trắng bệch.



Lời Diệp Hạo giống như đã chắc chắn chuyện này liên quan đến Tống gia.



- Chuyện này - - chuyện này.



Nếu Lãnh Hồng Xương biết rõ chuyện này, sẽ kết thành đồng minh với Tống gia sao?



Diệp Hạo không nhiều lời nữa, nâng chén ra hiệu với Chu Uyển Thanh.



- Cảm ơn Chu tiểu thư chiêu đãi.