Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 116 : Bọn Họ Không Phải Người!
Ngày đăng: 15:46 30/04/20
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Không bao lâu sau, điện thoại Diệp Hạo lại nhận được một tin nhắn mới.
Sau khi đọc tin nhắn, hắn bấm máy gọi cho Tống Nhạc Quý.
- Diệp Hạo, nhận được tiền rồi chứ?
- Ông Tống, ông Nhạc đưa cho tôi cả một căn biệt thự, chút tiền này của ông để đuổi ăn mày à?
Một câu của Diệp Hạo khiến Tống Nhạc Quý thầm kêu không tốt.
Đồng thời trong lòng ông ta cũng đang mắng to tên Lãnh Hồng Xương kia. Đưa cả một căn biệt thự sao lại không nói với ông ta một tiếng chứ.
- Diệp Hạo, cậu hiểu lầm rồi.
Tống Nhạc Quý vội vàng nói:
- Số tiền đó chỉ là chút tiền ăn uống, còn chưa phải tâm ý thật của tôi.
- Ồ, ra là vậy….
Diệp Hạo ồ lên một tiếng rồi đặt điện thoại xuống.
Điều kiêng kỵ nhất khi tặng quà chính là tặng không đúng chỗ.
Tống gia qua một hồi thương lượng đã ra quyết định bỏ ra 200 triệu.
Một căn biệt thự rẻ nhất cũng phải trên 100 triệu, nhưng ai biết Lãnh Hồng Xương đó còn bố trí thêm thứ gì bên trong chứ?
Vậy nên tốt nhất tặng một lần 200 triệu.
Không bao lâu sau tiếng chuông điện thoại của Diệp Hạo lại vang lên lần nữa.
Hắn mở điện thoại lên nhìn qua con số một chút rồi nở nụ cười.
200 triệu!
Diệp Hạo liền chuyển toàn bộ số tiền này cho Đường Phiên Phiên. Sau khi Đường Phiên Phiên nhận được số tiền này, lập tức kinh ngạc chạy ra.
- Sao cậu có nhiều tiền vậy?
- Tâm ý của Tống Nhạc Quý.
- Tốt nha.
- Có thêm hai trăm triệu này, tốc độ của công ty sẽ được tăng thêm rồi.
- Ừm!
Hiệu suất Lãnh Hồng Xương rất nhanh, khoảng một tiếng sau đã gọi điện lại cho Diệp Hạo.
- Biệt thự Ái Tình Hải đã được chuyển xong, cậu muốn bao giờ chuyển tới?
- Nội thất thì sao?
- Đã đầy đủ.
- Vậy để ngày mai đi.
- Ngày mai tôi sẽ gọi cho công ty dọn nhà.
- Không cần, để Lãnh Tuyết tới hỗ trợ là được.
- Vậy được.
Rất nhanh đã có tin nhắn trả lời.
"Nhanh vậy sao?"
"Đúng vậy!"
"Ở chỗ tôi còn ba quyển, nếu không chút nữa tôi mang qua cho anh!"
"Khoảng nửa giờ nữa tôi tới lớp, đợi lúc đó đưa cũng được!"
"Ừm!"
Diệp Hạo vừa mới cất điện thoại đã nghe được giọng nói của Lãnh Tuyết.
- Lại nói chuyện phiếm với nữ sinh nào à?
- Em nói này cô Lãnh, cô có thể đừng dùng con mắt đó nhìn em được không?
- Cậu mà biết ngại?
- Lời này của cô hơi bị mất quan điểm nha!
- Thích hay không thích nghe là chuyện của cậu, tôi chỉ hỏi ba cô gái kia là chuyện gì xảy ra?
- Là người khác giao phó cho em!
- Giao cho cậu?
Lãnh Tuyết mở to mắt.
- Cậu đùa tôi hả?
- Em nói thật cô lại không tin!
Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.
- Được, vậy coi như đúng vậy đi...
Lãnh Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói:
- Vậy cậu nói xem, ai tình nguyện giao ba người con gái xinh đẹp như hoa cho cậu đây?
- Đẹp trai quá nên thế, haizzz...
Lãnh Tuyết làm bộ dáng muốn nôn.
- Cậu có ý gì, cậu và từ đẹp trai hoàn toàn có chút liên quan nào đâu.
- Cô trợn mắt thật đẹp nha.
- Tiểu tử cậu đừng đánh trong lảng.
Lãnh Tuyết đột nhiên nhận ra điều gì đó:
- Ba cô gái kia rốt cuộc là ai?
- Em nói sợ cô không tin.
- Tôi tin.
- Thật sao?
- Thật!
- Thực ra, ba người bọn họ không phải con người.
- Diệp Hạo, em nghiêm túc một chút được không?
Lãnh Tuyết nổi giận.