Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 119 : Giấy chứng nhận là thật

Ngày đăng: 15:46 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- ----------------------------------------------------



- Hiện tại, chúng ta nên vui vẻ chơi đùa một phen mới được.



Diệp Hạo nói đến đây, gọi ông chủ phía xa.



- Ông chủ, cho tôi một kết Hồng Tinh Nhị Oa Đầu.



Ông chủ rất nhanh bưng đến một kết Hồng Tinh Nhị Oa Đầu. Diệp Hạo mở ra một chai đưa đến trước mặt đám du côn.



- Một hơi uống hết.



Gương chàng thanh niên này tái xanh, rượu đế này mạnh tới 60 độ a. Ai có thể uống hết trong một hơi chứ?



- Mày không muốn uống, cũng có thể?



Diệp Hạo nói nhỏ.



- Vậy để lại một bàn tay đi, thế nào?



- Hiện tại là xã hội pháp quyền, mày muốn làm gì.



Người thanh niên kia lùi về phía sau một bước.



- Mày có tin tao có thể giết bọn mày mà không hề hấn gì không?



Diệp Hạo mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào người thanh niên.



- Tao không tin!



Làm sao thanh niên có thể tin được việc này chứ?



- Nếu cậu không tin, mày có thể báo cảnh sát.



Diệp Hạo nói.



- Mày chắc chắn?



Người thanh niên không tin Diệp Hạo lại có thể ngưu bức đến mức độ này



- Đương nhiên.



Diệp Hạo đáp lời.



Tên du côn không chút do dự rút điện thoại gọi điện báo cảnh sát. Không đến năm phút, một chiếc xe cảnh sát rú còi lao về phía bên này, những vị cảnh sát vừa tới trông thấy một đoàn hỗn độn mà hai tay cả đám đều bị trói thì thay đổi sắc mặt. Không có thế lực nhất định, làm sao dám làm những chuyện như thế này chứ!



- Trong các người, ai giữ cấp bậc cao nhất?



Lúc này, Diệp Hạo lên tiếng hỏi.
- Có thấy lời nói này quen thuộc không?



Diệp Hạo nhàn nhạt nói.



- Tôi uống.



Cương Tử hiểu rõ, nếu mình không uống, cả đám sẽ không có khả năng rời đi. Nhưng mà một hơi hết một chai Nhị Oa Đầu đâu phải dễ dàng, lúc Cương Tử uống tới chai thứ ba, tay cầm rượu cũng đã không vững.



- Nếu uống nữa sẽ chết người đó.



Một tên nhỏ con biến sắc lên tiếng.



- Như thế này còn chưa chết đâu!



Diệp Hạo mở chai thứ tư.



- Tôi uống, tôi thay đại ca uống.



Diệp Hạo nhìn cái tên nhỏ con rồi nhẹ gật đầu.



- Có thể, mày phải uống xong ba chai mới có tư cách uống chai mới này. Nếu không, phải để cho nó uống tiếp.



Tên tiểu đệ trầm mặc, với tửu lượng của mình, hắn cũng chỉ nốc hết được một bình Nhị Oa Đầu, nếu uống ba chai, không biết có bị xuất huyết bên trong hay không.



- Đây là các anh em mà mày liều chết bảo vệ sao?



Diệp Hạo cười châm trọc.



- Một đám hèn nhát.



- Anh nói ai cơ? Không phải chỉ có ba chai rượu thôi sao? Tôi uống.



- Tôi cũng uống.



- Cùng lắm thì chết thôi.



- Đưa cho tôi ba chai đi.



Bốn tên đàn em bị Diệp Hạo kích thích, nhao nhao yêu cầu uống Nhị Oa Đầu. Ba chai rượu đế vào bụng cũng không phải chuyện đùa, điều này có thể lấy mạng người.



Diệp Hạo một bên mê hoặc bọn họ, một bên cẩn thận đưa vào người họ một tia Chân Nguyên, tia Chân Nguyên này có thể giúp họ duy trì một phần trạng thái tỉnh. Đợi cho mấy thanh niên này uống chừng mười chai Nhị Oa Đầu, hắn mới lẳng lặng thu Chân Nguyên về, cả đám lúc bấy giờ mới cảm thấy trời đất quay cuồng rồi ngất đi.



- Chúng ta đi thôi.



Diệp Hạo nói với Hứa Manh Manh.



Xảy ra loại chuyện như thế, ai cũng không còn tâm trạng ăn cơm.



Diệp Hạo về tới biệt thự đã nhận được điện thoại của Thang Miên.



- Năm người Cương Tử cứu về được hai người, hai người trở thành người thực vật, một người vẫn đang trong giai đoạn hôn mê.



Diệp Hạo cúp điện thoại, thật lâu không nói gì, hắn không cảm thấy việc mình làm có gì không đúng. Nếu việc hôm nay đổi lại là một người khác có tính cách ương ngạnh, đã bị bọn họ đánh một trận, nhưng nếu không ương ngạnh, sợ rằng sự trong sạch của bạn gái rất có thể bị hủy trong tay bọn chúng. Mà mấy tên rác rưởi như vậy làm sao để trừng trị thích đáng, phạt tù 2, 3 năm, có đáng không?