Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 121 : Quán Quân Vấn Đỉnh
Ngày đăng: 15:46 30/04/20
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Dưới sự chờ mong của toàn trường, hạng ba chậm rãi xuất hiện trên màn hình.
- Hạng ba, Học Phủ Tài Kinh, Minh Nguyệt, 961 điểm.
- Thành tích của Minh Nguyệt vượt qua điểm cao nhất năm trước.
- Nữ thần, cô giỏi nhất.
- Minh Nguyệt, anh yêu em.
- Vậy mà tên Diệp Hạo lại nằm trong top hai, sao tôi lại cảm thấy có khả năng Diệp Hạo đứng đầu Vấn Đỉnh nhỉ?
- Đừng nói nữa, tôi cũng có loại cảm giác này.
- Diệp Hạo người ta luôn có thực lực hiểu không? Nếu lần trước Diệp Hạo thi mà nói tuyệt đối vượt qua Phương Văn.
Phương Văn nghe xung quanh bàn tán, gương mặt anh tuấn âm u xuống.
- Đáng chết!
Trong lòng Phương Văn tràn ngập phẫn nộ.
Cho dù lần trước Diệp Hạo không trèo lên đỉnh cũng đã đạp hắn ta một cái, chẳng lẽ lần này hắn còn phải giẫm hắn lần thứ hai sao?
Không!
Cho dù Phương Văn nghĩ thế nào trong lòng, trên bảng vẫn hiện lên tên anh ta.
Hạng Hai, Học Phủ Khổng Tử, Phương Văn, 975 điểm.
Lúc sinh viên ở giữa sân nhìn thấy thành tích của Phương Văn, cả đám kêu ra tiếng.
- 975 điểm.
- Chuyện này cũng quá phát rồ rồi?
- Trong 10 năm gần đây thành tích của Phương Văn cao nhất.
Phương Văn nhìn mấy chữ hạng hai, trong mắt hiện lên phẫn nộ vô tận.
Vì sao?
Vì sao mình thi được điểm cao như vậy vẫn không thể Vấn Đỉnh?
Đúng lúc này trên bảng xuất hiện từng cánh hoa rơi như mưa, cùng lúc đó tên Diệp Hạo xuất hiện ở chính giữa.
Quán quân, đại học Trung Y, Diệp Hạo, 997 điểm.
- Con mẹ nó, con mẹ nó, con mẹ nó.
- Mắt của tôi.
- 997 điểm, tên Diệp Hạo này lại ghi lại kỷ lục mới nữa rồi.
- Tôi tin hơn trăm năm thậm chí ngàn năm sau sẽ không có ai có thể vượt qua được Diệp Hạo.
Tư Đồ Thu tức giận mắng to, bà ta hoàn toàn không thèm quan tâm nữa.
- A Tây mà bà nói chỉ đang đùa giỡn bà, bà hiểu không?
Diệp Đống Chi tức giận quát.
- Hai người chênh nhau những 20 tuổi, sao cậu ta có thể đối xử thật lòng với bà?
- Nhưng tôi nhận được cưng chiều từ chỗ anh ấy mà trước đó tôi chưa từng có.
Tư Đồ Thu không có một chút sợ hại nhìn thẳng ông ta.
Diệp Đống Chi hoàn toàn bị chọc giận.
Nắm đấm như mưa đánh vào người Tư Đồ Thu, Tư Đồ Thu kêu rên thảm thiết nhanh chóng kinh động đến người giúp việc.
Hai người giúp việc dốc hết sức lực cuối mới kéo được gia chủ mình ra.
Sau đó một nhà Diệp Chí Dân chạy tới.
Diệp Chí Dân nhìn thấy Tư Đồ Thư lâm vào hôn mê, vội vàng đưa Tư Đồ Thu đến bệnh viện.
- Khoang sọ xuất huyết nhiều, xuất huyết trong gan, cần lập tức phẫu thuật.
Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra đơn giản một chút rồi nói.
- Vậy thì phẫu thuật đi.
Lúc nộp tiền, một nhà Diệp Chí Dân lại choáng váng.
Bởi vì toàn bộ tiền trong sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng của Diệp Đống Chi đều không còn.
Lúc Diệp Đống Chi nghe được tin tức này, choáng váng mà té xỉu.
Diệp Chí Dân vội vàng đưa cha mình đến phòng cấp cứu.
Nói thật, trong lòng Diệp Chí Dân cũng hơi tức giận, ai có thể ngờ mẹ mình còn có tình yêu tuổi xế bóng, càng kỳ lạ chính là chuyển hết tiền của ông cụ đi rồi.
Như vậy tiền thuốc men đều phải do mình thanh toán.
- Dựa vào cái gì mà tiền thuốc men đều do nhà mình trả chứ?
Lúc này Hứa Văn Mẫn trầm giọng nói.
- Nhà mình không trả thì ai trả đây?
Diệp Chí Dân khẽ thở dài.
- Nhà Chí Quốc đó.
- Nhà Chí Quốc thế nào không phải em không biết?
- Nhưng Diệp Hạo sắp thắng được 500 vạn tiền thưởng rồi.
- 500 vạn tiền thưởng sao?
Diệp Chí Dân khẽ giật mình nói.
- Ông xem tin tức là biết, chuyện này đều lên trang bìa các tạp chí hết rồi.
Hứa Văn Mẫn vội nói.