Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 129 : Gặp Lại Phương Văn

Ngày đăng: 15:46 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- ----------------------------------------------------



- Cô chắc chắn như vậy?



Tiểu Mai khẽ giật mình.



- Với thân thủ của Diệp Hạo muốn bắt nữ sinh này không cần tốn một chút công sức nào.



Tiểu Lan chỉ video nói.



- Sao trong nửa phút còn chưa chế ngự được một sinh viên bình thường chứ?



- Loại vấn đề này không có khả năng công khai, cho dù công khai cũng không thể làm chứng cứ!



Tiểu Mai suy nghĩ một lát rồi nói.



- Video này vừa đăng, phía trên bị truyền thông tạo áp lực chắc sẽ tiến hành tuyên án Diệp Hạo nhanh thôi.



Tiểu Lan nói đến đây nhìn về phía Lâm Nhu Nhi.



- Tiểu thư, cô có biện pháp gì không?



- Vụ án của Diệp Hạo vì liên lụy quá nhiều chỉ có thể giải quyết chung, nhưng căn cứ vào tin tức thăm dò được, tình hình không ổn lắm.



Lâm Nhu Nhi trầm mặc một chút mới nói.



(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)







Cạch một tiếng cửa sắt mở ra.



Diệp Hạo nhìn về phía cửa.



Một thanh niên ăn mặc nho nhã chí khí đi đến.



- Diệp Hạo, chúng ta lại gặp nhau.



Diệp Hạo nhìn thấy thanh niên, trong mắt không lộ ra bao nhiêu bất ngờ.



- Vì tao đoạt danh tiếng của mày, mày muốn đẩy tao vào chỗ chết?



Diệp Hạo khẽ thở dài nhìn thanh niên áo trắng.



- Có vấn đề gì sao?



Thanh niên áo trắng này không phải ai khác, là Phương Văn Trạng Nguyên năm nay.



- Mày có biết bố trí lần này có thể hủy hoại cả đời tao không?



- Hủy mày sao, quá ngây thơ rồi đó cu.
Chánh án trầm giọng nói.



- Chào chánh án, tôi là Trương Bội sinh viên năm ba trường đại học Trung Y, 10 giờ sáng ngày 23 tháng 10, lúc tôi đi qua rừng cây nhỏ gần sân bóng rổ, người này liền nhào về phía tôi.



Trương Bội nói đến đây rồi chỉ Diệp Hạo, trong mắt cô ta tràn đầy oán hận.



- Trong quá trình tôi giãy dụa có một sinh viên nam khác đi qua nơi này liền tới giúp đỡ, nhưng người kia không phải đối thủ của hắn ta, rất nhanh đã bị đánh ngã trên đất. May mắn lúc này có thầy Trương và 5 giáo viên đi ngang qua, nếu không tôi chắc chắn không giữ được trong sạch.



- Cô có chứng cứ gì?



Chánh án hỏi.



- Quần áo trên người tôi có dấu vân tay của anh ta.



Trương Bội trả lời.



- Mang chứng cứ lên.



Chánh án nói.



Rất nhanh, một cảnh sát mang theo quần áo ngày đó của Trương Bội ra.



- Dựa theo kết quả chúng tôi kiểm tra, trên này thật sự có dấu vân tay của Diệp Hạo.



Chánh án khẽ gật đầu nói:



- Nhân chứng đâu?



Không lâu sau một thanh niên đi tới nơi thẩm vấn, anh ta vừa thấy Diệp Hạo trong mắt tràn đầy lửa giận:



- Sao anh không đi chết đi?



- Nhân chứng, xin anh nói lại tình hình ngày đó một lần.



Chánh án trầm giọng nói.



Người thanh niên kia nói rõ từng câu từng chữ:



- 10 giờ sáng ngày 23 tháng 10, lúc tôi tới đại học Trung Y chơi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu, thế nên vội vàng chạy tới nơi có tiếng cầu cứu, sau đó tôi thấy một cảnh người thần đều phẫn nộ. Người này đang xé rách quần áo nữ sinh kia cố gắng cưỡng bức.



- Đáng tiếc tôi không đánh lại hắn, tôi bị hắn đánh không còn sức gục tại chỗ, nhưng sau đó lén lấy di động ra quay lại cảnh này.



Người thanh niên này nói đến đây còn tự trách:



- Tôi rất hận, hận bản thân mình vô dụng, nếu không có mấy giáo viên kịp thời chạy đến, chỉ sợ thanh danh nữ sinh này đã bị hủy hoại trong chốc lát.



Sau đó thầy Trương và 5 giáo viên cũng được mời tới.



5 giáo viên nói thật cảnh bọn họ nhìn thấy.



Sự thật cũng đã rất rõ ràng.



Về phần video sớm đã truyền đầy trên internet, đâu đâu cũng có.



Phát một lần nữa chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.