Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 132 : Chôn Cùng
Ngày đăng: 15:47 30/04/20
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Vẻ mặt Diệp Hạo không có chút thay đổi.
- Mặc Mặc, em chú ý bảo vệ Phiên Phiên nhé!
Diệp Hạo nói khẽ.
- Yên tâm đi ạ.
Mặc Mặc nói đến đây, trên mặt lộ vẻ hung dữ.
- Ai dám làm chị Phiên Phiên bị thương, em cắn chết người đó.
Diệp Hạo nhanh chân đi về phía trước.
Không lâu sau, hắn thấy hai người bị trói trên cây cột trước mặt.
Không phải cha mẹ hắn thì còn là ai?
- Diệp Hạo!
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó một người mặc áo trắng xuất hiện.
- Phương Văn.
Lúc Diệp Hạo nhìn thấy hắn đã hiểu rõ, hơn phân nửa chuyện này do Phương Văn bày ra.
- Thấy bộ dạng hiện giờ cha mẹ mình, trong lòng mày có cảm nhận gì?
Trong mắt Phương Văn đầy oán độc nhìn chằm chằm Diệp Hạo.
- Phương gia tụi mày sẽ phải trả giá đắt.
Diệp Hạo gằn từng câu từng chữ.
“Ha ha.”
Phương Văn như nghe thấy được chuyện cười nhất thế giới.
Nhưng tiếng cười của Phương Văn ngừng lại. Bởi vì hắn ta chú ý tới vẻ mặt Diệp Hạo nhìn mình đầy thương hại.
Đúng vậy, thương hại.
- Diệp Hạo, tao không ngờ mày là người của cục Võ Đạo, nhưng mày cho rằng thân phận cục Võ Đạo có thể che chở cho mình sao?
Phương Văn nói đến đây, vỗ tay một cái, nhưng chuyện sau đó làm Phương Văn trợn tròn mắt.
Bởi vì sau khi hắn đã vỗ tay mà không có bất kỳ người nào xuất hiện.
Chuyện này không hợp với kịch bản nha.
- Đao tiền bối, Kiếm tiền bối.
Phương Văn có chút luống cuống.
- Anh đang tìm hai người này sao?
Đúng lúc này một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên giữa không trung, sau đó Phương Văn nhìn thấy một cảnh chấn động.
Một thiếu nữ tuyệt mỹ lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, mà dưới chân cô có hai người đã mất đi hơi thở.
Sao Phương Văn lại không quen hai người được, hai người này đúng là Đao tiền bối, Kiếm tiền bối mà hắn ta mới nhắc đến.
- Mày.
- Trên đời này không có cái gì không có khả năng.
Diệp Hạo lạnh lùng nói:
- Nếu Phương gia không đồng ý, tôi sẽ giết toàn bộ Phương gia.
- Cậu - - điên rồi!
Tay chân Phương Khải Nguyên lạnh như băng.
- Phát rồ là các người?
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Phương Khải Nguyên.
- Đạo lý họa không dính người nhà này các người nên hiểu, nhưng các người lại dùng cha mẹ để uy hiếp tôi.
Phương Khải Nguyên nghe nói thế nhất thời nghẹn lời.
- Nói cho gia chủ Phương gia biết, nếu trong một ngày tôi không thấy thứ mình muốn, toàn bộ Phương gia sẽ bị chôn vùi.
Phương Khải Nguyên trầm ngâm một chút, không thể không gọi điện thoại cho gia chủ.
Lúc gia chủ Phương gia nghe nói Diệp Hạo là một Tu Sĩ, không khỏi khiếp sợ.
- Đưa điện thoại cho Diệp Hạo.
Ông ta nghĩ một lát rồi nói.
Diệp Hạo nhận lấy di động.
Gia chủ Phương gia bên đường dây lên tiếng đề nghị.
- Cậu không cần lo lắng Phương gia sẽ trả thù cậu, Phương gia sẽ không ra tay với người nhà một Tu Sĩ.
- Tôi chỉ biết rõ đã làm sai chuyện phải trả giá.
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Phương Văn đã chết.
- Vẫn chưa đủ.
- Khải Nguyên cũng mặc cậu xử lý.
Phương gia chủ lại nói tiếp.
- Đây là giới hạn thấp nhất của Phương gia tôi, nếu không chúng tôi sẽ liều cho cá chết lưới rách.
- Tôi cũng muốn nhìn xem các người làm sao cá chết lưới rách với tôi.
Diệp Hạo cười mỉa mai.
- Tôi sẽ tự mình tiến về tổng bộ Phương gia một chuyến.
- Mà Phương Khải Nguyên này là người đầu tiên.
Nước trà trong tay Diệp Hạo biến thành một mũi tên nước xuyên qua mi tâm Phương Khải Nguyên.
Ngay lúc Diệp Hạo đang trên đường tới Đế Đô, hắn nhận được điện thoại của Hiểu Minh.
- Diệp Hạo, dừng ở đây đi.
- Anh muốn ngăn tôi?
- Đế Đô không đơn giản như cậu nghĩ đâu.
Hiểu Minh dùng giọng điệu nghiêm trọng nói.
- Nếu cậu dám đại khai sát giới ở Đế Đô, cho dù chưởng giáo Mao Sơn tôi cũng khó bảo vệ được cậu.