Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 143 : Đáng Giá
Ngày đăng: 15:47 30/04/20
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Diệp Hạo không phải chỉ là một dế nhũi sao?
Lương Bân có ý nghĩ thế này cũng không phải không có đạo lý.
Chứ nếu Diệp Hạo có tiền, sao lại đón taxi đến Bồng Lai Hội Sở?
Mà nhìn tình huống trước mắt, đại gia Diệp này chắc thuộc dạng công tử ca không theo quy củ a.
Khoảng 2 phút sau, một trung niên mập mạp trên người toàn hàng hiệu chạy tới bên này, mà sau lưng trung niên sau lưng còn có bốn tên bảo tiêu.
Trương Kình Tùng có thể không khẩn trương à?
Khi người phụ trách nói chuyện Diệp Hạo cho hắn biết, hắn nhanh chóng nhìn qua camera giám sát đã biết được người đến là ai?
Trương Kình Tùng hắn cũng là một người có chỗ đứng nhưng hơi mềm chỗ đó trong Trương gia, một nhân vật mang tính đại biểu, mà hắn sở dĩ có lực ảnh hưởng lớn như vậy bởi vì hắn là tổng giám đốc của Bồng Lai Hội Sở.
Trong Ma Đô Tam có Đại Hội Sở đỉnh cấp nhất mà Bồng Lai Hội Sở có thể vững vàng đứng đệ nhất rõ ràng do lực ảnh hưởng của Phương gia.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, Phương gia cường thế lại giao tặng Bồng Lai Hội Sở cho Diệp Hạo.
Trương Kình Tùng hiện tại vẫn nhớ kỹ thần sắc của Phương gia gia chủ lúc chuyển nhượng quyền sở hữu của mình cho Diệp Hạo, trong mắt ông ta khi đó rất không cam lòng.
Cái này nói rõ cái gì? Đây không phải quà tặng đơn giản, mà bất đắc dĩ bồi thường cho người ta.
Trương Kình Tùng không biết bối cảnh sau lưng Diệp Hạo, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ lời Phương gia chủ nới với mình nói, không thể lá mặt lá trái đối với Diệp Hạo, càng không thể tùy ý mang tài nguyên nhân mạch của Hội Sở rời đi, nếu không, không những Diệp Hạo không bỏ qua hắn, ngay cả Phương gia cũng sẽ không buông tha cho hắn.
Trương Kình Tùng hiện tại vẫn nhớ như in câu nói này.
Mà điều làm Trương Kình Tùng hơi hơi buông lỏng chính là, khi Diệp Hạo lấy được quyền sở hữu Hội Sở, không tiến hành bất kỳ sự thay đổi nào.
Nhưng ai có thể ngờ, hôm nay ông chủ chúng ta cải trang vi hành đây.
Trong lúc đi ra đại sảnh, ông cũng đã hỏi qua chi tiết sự việc.
Thời điểm Trương Kình Tùng vọt tới trước mặt Diệp Hạo, đang muốn gọi một tiếng lão bản, đã thấy Diệp Hạo cho ông một ánh mắt cảnh cáo.
Trương Kình Tùng nhiều năm qua đều nhìn mặt mà nói chuyện, sao không minh bạch ý tứ của Diệp ca chứ.
- Trương quản lý, ta hi vọng ngươi cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng!
Diệp Hạo nhàn nhạt cất lời.
- Tôi cũng đã làm rõ ràng chân tướng mọi việc, chuyện này do Bồng Lai Hội Sở chúng tôi làm không đúng.
Trương Kình Tùng khiêm tốn nói.
- Để bày tỏ sự áy này, tôi hiện tại an bài cho mọi người một gian phòng càng tốt hơn cái các vị đã đặt và tất cả dịch vụ đều miễn phí.
Diệp Hạo hơi gật đầu.
- Anh đi đâu?
Hứa Manh Manh hỏi.
- Anh ra ngoài một chút!
Diệp Hạo nói xong liền rời đi, đương nhiên hắn không phải đi tiểu tiện.
Sau khi ra khỏi phòng, hắn đi thẳng lên lầu chín.
Lúc Diệp Hạo vừa mới ra thang máy đã thấy Trương Kình Tùng đang đứng đợi.
- Ông chủ!
Trương Kình Tùng cung kính chào.
- Tôi không hi vọng chuyện hôm nay lại phát sinh nữa.
Diệp Hạo nói tiếp với ông ta.
- Ông cần chú ý nhiều hớn đến tố chất công tác của nhân viên trong Hội Sở.
- Tôi lập tức đuổi việc tiểu tử kia!
- Chuyện này coi như qua đi!
Diệp Hạo lắc lắc đầu.
- Cảnh cáo một chút là được.
- Vâng, ông chủ!
Trương Kình Tùng nào dám trái ý Diệp Hạo?
- À, ông đi thông tri đám Hội Viên Hoàng Kim và Hội Viên Kim Cương, đêm mai, Hội Sở sẽ đấu giá một vật phẩm thần bí.
- Lão bản, cậu có thể tiết lộ một hai không?
- Hộ Thân Phù.
- Cái gì?
- Hộ Thân Phù.
Diệp Hạo bình tĩnh lặp lại.
- Loại đồ vật này thật sự tồn tại?
Vẻ mặt Trương Kình Tùng không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Hạo cười cười, móc ra một lá Phù từ trong ngực đưa cho Trương Kình Tùng.
Trương Kình Tùng đánh giá một chút, khóe miệng hơi giật giật.
Đây không phải Quỷ Họa Phù sao?