Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 146 : Rượu Giả

Ngày đăng: 15:47 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- ----------------------------------------------------



- Tôi mở đó…



Mỹ nữ môi đỏ cười nói.



- Mở đi.



Diệp Hạo không quan tâm.



Một chai Lafite 82 năm cũng chừng năm vạn, nói thật Diệp Hạo không quan tâm số tiền này.



Thấy Diệp Hạo không quan tâm, mỹ nữ bảo nhân viên phục vụ mở ra, sau đó cô nàng rót hai ly rượu, một ly trong đó đưa cho Diệp Hạo.



Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc ly thủy tinh để hương rượu nho lên men.



Hiểu Minh thấy Diệp Hạo như vậy, mặt không khỏi đen lại nói:



- Tôi bảo này Diệp Hạo, đâu có người nào như cậu thế.



- Anh đừng nói với tôi anh tới nơi này tán gái nhé.



- Không phải, do tôi không đợi được mục tiêu xuất hiện.



- Tôi muốn biết nơi này có thể có gì?



- Nơi xa hoa, ngợp trong vàng son rất dễ xảy ra...



Hiểu Minh nói đến đây, không có nói tiếp nữa.



- Xảy ra chuyện gì?



Mỹ nữ nếm một ngụm rượu liền nhíu mày, sau đó cô ta gọi nhân viên phục vụ tới:



- Anh chắc chắn anh lấy cho tôi Lafite 82 năm sao?



- Chắc chắn.



Nhân viên phục vụ chắc chắn.



- Đây đúng là Lafite, nhưng không phải 82 năm.



Mỹ nữ kiên định nói.



- Tiểu thư, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung.



Mặt nhân viên phục vụ lạnh xuống.



- Gọi người quản lý của các anh ra đây.



Mỹ nhân giờ không vui rồi.



- Không cần, tôi có thể thay mặt quản lý chúng tôi.



Nhân viên phục vụ kia nói đến đây liền nhỏ giọng nói:



- Cô không nhìn xem đây là nơi nào, quán bar Dục Vọng là nơi cô có thể gây chuyện à?



Lúc này, ánh mắt cô nàng nhìn qua Diệp Hạo.



- Lát nữa đánh nhau, anh có giúp tôi hay không?



- Có tôi ở đây không ai lại gần được người cô.



Diệp Hạo lại cười nói.
Lúc này Hiểu Minh đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.



Diệp Hạo hiểu anh ta đã phát hiện ra gì đó.



- Vui chơi thì có thể, nhưng đừng uống quá say.



Diệp Hạo nhắc nhở cô nàng.



- Nếu không, con gái dễ bị người ta chiếm tiện nghi.



- Không phải anh tới nơi này chiếm tiện nghi của con gái sao?



- Lần đầu tiên tôi tới quán bar đó bà chị.



- Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh à?



- Tin hay không tùy cô.



Diệp Hạo nhún vai đứng dậy.



- Anh đi đâu thế?



Nói xong, cô nàng cũng đi theo.



- Tôi muốn đi vệ sinh.



- Tôi cũng đi.



- Tôi nghĩ hiện giờ cô nên ở ngoài này đi.



Diệp Hạo ngăn cản cô nàng.



- Sao thế?



- Nếu không, cô sẽ nhìn thấy chuyện cả đời này khó quên.



Nàng cười khanh khách đáp.



- Anh muốn vào nhà vệ sinh làm một phát với tôi sao?



Diệp Hạo giơ tay chạm vào lông mày, sau đó dọc theo lông mày đến khóe mắt nàng.



- Mặt cô còn chưa tháo ra, cần gì phải giả bộ làm người bất lương trước mặt tôi?



Trong mắt cô không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ.



- Chuyện này cũng có thể nhìn ra sao?



- Tôi có thể nhìn ra nhiều thứ.



- Anh có thể nhìn ra cái gì nữa?



- Tôi sợ nói ra sẽ hù dọa cô đứng tim.



- Anh nói đi, tôi không tin còn có chuyện gì có thể dọa tôi?



- Áo ngực cô màu tím.



Thiếu nữ môi đỏ cúi đầu nhìn thoáng qua nói:



- Không phải anh nói linh tinh đấy chứ?



Cô ta mặc hơi lộ, có thể nhìn ra được màu áo ngực mà.



- Phải không?



Diệp Hạo cười một tiếng nói tiếp.



- Vậy nếu tôi nói trên ngực cô có bảy nốt ruồi thì sao?