Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 161 : Xinh Đẹp Là Nguồn Gốc Tai Họa
Ngày đăng: 15:47 30/04/20
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Nếu Diệp Hạo không tinh thông đủ mọi loại sách, cũng không có khả năng nhớ kỹ chú thích này.
Nghĩ đến đây, Diệp Hạo đi về phía Tiếu Lạc Nhật.
- Câu đố này là câu đố rất ngu ngốc a.
Diệp Hạo nói với ông ta.
Sắc mặt Tiếu Lạc Nhật trầm xuống.
- Chú ý từ ngữ của cậu!
- Câu đố thiên cổ này đến nay vẫn chưa được ai phá giải cả?
Lúc này Minh Nguyệt nhẹ giọng lên tiếng.
- Cô nói không đúng.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
- Hồ Thích Chi tiên sinh sớm phá giải câu đố này, nhưng chú thích lời giả của ông ấy làm người ta không tài nào hiểu rõ mà thôi.
- Cái gì?
Minh Nguyệt giật mình.
- Đáp án là chữ gì?
- Nhật.
Sau khi Diệp Hạo nói xong, sắc mặt Tiếu Lạc Nhật bỗng dưng thay đổi nói.
- Làm sao có thể?
Tiếu Lạc Nhật không ngờ Diệp Hạo thật sự nói ra được đáp án của câu đố thiên cổ này.
- Tôi không hiểu vì sao lại là Nhật?
Minh Nguyệt suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu rõ vì sao lại có đáp án này.
Diệp Hạo lại nói lại chú thích của Hồ Thích Chi một lần.
Minh Nguyệt dần dần mới hiểu ra.
- Tôi nghe đổng sự Tiếu từng nói, nếu ai đoán được câu đố này có thể thỏa mãn một nguyện vọng của đối phương.
Bỗng nhiên Minh Nguyệt nghĩ đến điều gì đó.
- Cậu có nguyện vọng gì?
Tiếu Lạc Nhật nhìn Diệp Hạo, trong lòng hơi cảm thấy khó chịu nhưng vẫn cố nhịn xuống hỏi.
Bởi vì câu đố này do tổ tiên ông ta đề ra a, mà vừa rồi Diệp Hạo mới nhục mạ tổ tiên ông ta bảo câu đố này ngu ngốc.
- Tôi muốn thế giới này không còn chiến tranh giết chóc nữa.
Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.
Sắc mặt Tiếu Lạc Nhật lập tức đen lại.
- Cậu đổi nguyện vọng khác đi!
- Sao thế? Không tin à?
- Anh có biết nếu tôi dựa vào anh thì anh phải đối mặt với bao nhiêu sinh viên quyền quý khác không?
- Nói thật, không biết…
- Vậy anh còn nói ra những lời như thế?
Minh Nguyệt nói khẽ:
- Nhưng vẫn cảm ơn anh.
Diệp Hạo từ chối cho ý kiến nói:
- Nếu sau này có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi, nói thật đám sinh viên nhà giàu mà cô nói, không có mấy người làm tôi phải sợ cả.
Minh Nguyệt lại lần nữa ngạc nhiên mà nhìn Diệp Hạo.
Cô không biết vì sao Diệp Hạo dám nói ra những lời này? Nhưng cô vẫn lễ phép nói một tiếng cảm ơn.
- Chuyện trường học các cô có hai nữ sinh chết, cô biết không?
- Biết.
- Biết rõ như vậy mà muộn thế này cô còn đi khắp nơi?
- Hai sinh viên kia đều tự sát mà.
- Ai nói với cô hai sinh viên đó đều tự sát?
Diệp Hạo vừa nói hết câu đã thấy cái một bóng màu đen.
Lúc Minh Nguyệt đang muốn hỏi gì đó, hắn nhanh chân tiến lên trước một bước ngăn cản bóng đen kia.
- Dừng lại!
Minh Nguyệt đang định tiến lên, Diệp Hạo đã trầm giọng quát.
- Nhanh chóng rời khỏi nơi đây!
- Cái gì?
- Mau rời khỏi nơi đây!
Minh Nguyệt suy nghĩ một lát quay người rời khỏi nơi này.
Diệp Hạo nhìn bóng dáng màu đen phía trước.
- Ngẩng đầu lên.
- Cậu chắc chắn chứ?
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
- Tôi đều từng gặp quỷ rồi, tôi còn sợ người sao?
Diệp Hạo cười mỉa mai lên tiếng.
“Ha ha.”
Bóng dáng kia chậm rãi ngẩng đầu mình lên.
Một gương mặt xấu xí không chịu nổi xuất hiện trước mặt Diệp Hạo, chí ít từ đầu truyện đến bây giờ, hắn chưa từng thấy gương mặt nào xấu xí như vậy.
- Cậu có biết đã nhiều năm trôi qua, những người từng thấy gương mặt tôi đều đi đâu không?
Người này khàn khàn hỏi.