Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 166 : Võ Đạo Thế Gia

Ngày đăng: 15:47 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- ----------------------------------------------------



- Tiếu gia rất lợi hại sao?



- Cho dù nguyên thủ quốc gia cũng phải nể mặt Tiếu gia ba phần đấy!



- Trâu bò như vậy?



- Tiếu gia là Võ Đạo Thế Gia lưu truyền trăm ngàn năm rồi đó!



- Võ Đạo Thế Gia?



- Ông biết cao thủ Tiên Thiên không?



- Trong Võ Đạo Thế Gia có rất nhiều cao thủ Tiên Thiên, mà cao hơn Tiên Thiên cũng có không ít Hám Sơn cảnh, thậm chí Phiên Hải cảnh cao hơn Hám Sơn cảnh một cấp cũng có một hai người a.



- Hám Sơn cảnh này mang ý nghĩa có thể rung chuyển núi cao, ông nghĩ xem người đạt đến cảnh giới đó mạnh bao nhiêu?



- Dựa theo lời ông nói chẳng phải cường nhân Phiên Hải cảnh có thể dời sông lấp biển?



- Nếu không, ông nghĩ sao khi cảnh giới kia được xưng Phiên Hải?



Sau khi mấy người đứng đầu nói ra Võ Đạo Thế Gia bí ẩn, mọi người xem xung quanh đều hiểu Tiếu gia thuộc cấp bậc nhân vật như thế nào.



Một đạo lý đơn giản là cả Lâm gia, Chu gia, Trịnh gia ba gia tộc đứng đầu của Ma Đô hiện nay cũng không có năng lực mời được cường giả Tiên Thiên.



Mà cường giả Tiên Thiên cảnh ở Tiếu gia rất nhiều.



Võ Đạo Thế Gia kinh khủng như vậy!



Nhưng càng kinh khủng là ông chủ phía sau hội sở Bồng Lai.



Người này vừa nói muốn tiêu diệt cả Tiếu gia đó!



Thời gian cứ vậy trôi qua một giây lại một giây.



Lúc trôi qua khoảng chừng 5 phút, một giọng nói lạnh lùng vang vọng xung quanh khán phòng.



- Ta cũng muốn xem ai nói khoác không biết ngượng muốn diệt Tiếu gia ta?




Phải biết Chu gia và Lâm gia thù địch với nhau a!



Bây giờ Diệp Hạo thân mật với Chu Uyển Thanh, điều này chúng tỏ quan hệ hai người dần bị kéo khoảng cách, nhưng khi cô nàng nghĩ đến việc Diệp Hạo và Chu Uyển Thanh thân thiết như vậy vì Lâm gia mình bên này đẩy đưa, đôi mắt không khỏi ảm đạm xuống.



- Nhu Nhi, Diệp Hạo và Chu Uyển Thanh - -?



Trong khoảng thời gian này Lâm Viễn Đồ đều đang trong hôn mê, bởi vậy ông ta không biết đã xảy ra những chuyện gì.



Lâm Nhu Nhi bắt đầu kể chi tiết những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho ông nội nghe.



Dù Lâm Viễn Đồ từng thấy rất nhiều sóng gió nhưng vẫn bất ngờ vì lá gan của tên Diệp Hạo này lại lớn như vậy.



Sao cậu ta dám chống đối với Phương gia, dồn Phương Văn vào tù chứ?



- Chúng ta thật sự không thích hợp tiếp xúc với Diệp Hạo nhiều.



Lâm Viễn Đồ trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.



- Ông nội.



Lâm Nhu Nhi quýnh lên.



- Bây giờ Lâm gia chúng ta bị kẻ địch bao vây bốn phía, không thể trêu chọc Phương gia nữa.



Lâm Viễn Đồ khẽ thở dài.



- Đây là vong ân phụ nghĩa.



Lâm Nhu Nhi không nhịn được lên tiếng phản bác.



- Nói vong ân phụ nghĩa cũng không phải không đúng, nhưng chí ít chúng ta không bỏ đá xuống giếng.



Lâm Viễn Đồ thản nhiên đáp trả cháu gái.



- Nhiều năm như vậy, chuyện bỏ đá xuống giếng cháu gặp còn ít sao?



- Cháu.



Lâm Nhu Nhi không nghĩ ra được lời phản bác.



Bởi vì cô hiểu rất rõ nếu tiếp tục kết bạn với Diệp Hạo, cả nhà mình rất có thể bị chôn vùi.



Đúng lúc này, Tiếu Lạc Nhật và vài đệ tử Tiếu gia cầm ba hộp gấm đi vào hội trường.