Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 17 : Môn không đăng, hộ không đối

Ngày đăng: 15:45 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- -------------------------------------------------



Tạ Ngưng giận muốn nổ phổi.



Nếu không phải Diệp Hạo cứu nữ nhi bà, chắc bã đã sớm cho hắn ăn một cái tát rồi.



Cũng không xem lại bản thân mình có bộ dáng gì, đủ tư cách theo chân con gái yêu của mình sao?



- Cùng mẹ về nhà.



Tạ Ngưng nhìn chằm chằm Lý Thiên Thiên, nói.



Lý Thiên Thiên không dám nhiều lời, trả sách lại cho Diệp Hạo, áy náy nhìn hắn rồi theo Tạ Ngưng rời đi.



Diệp Hạo kinh ngạc nhìn thân ảnh Lý Thiên Thiên đang vỗi vàng theo mẹ về, trong lòng có cảm giác mất mát.



Có lẽ về sau, không còn cơ hội như thế này nữa.



Diệp Hạo thở dài một hơi, thu thập sách vở, nhanh chóng trở về nhà.



Nằm trên giường, Diệp Hạo phát hiện trong đầu mình hiện giờ đều là thân ảnh Lý Thiên Thiên.



Lúc này Diệp Hạo mới tin bản thân mình đã thích cô bé.



Lật người qua hướng nào cũng vậy, ngày thứ hai, Diệp Hạo lấy đôi mắt gấu mèo đi ra khỏi phòng, điều này khiến Quách Tú vừa thấy đau lòng vừa tự hào.



- Tiểu Hạo, cố gắng cũng phải chú ý thân thể chứ con!



Quách Tú nhắc khẽ.



Nghe mẹ nói thế làm hắn có chút hổ thẹn.



- Dạ, con sẽ chú ý!



Ăn sáng xong, Diệp Hạo nhanh chóng đi học, còn Quách Tú làm việc nhà như thường.



Đại khái qua một giờ, tiếng chuông cửa vang lên.



Quách Tú có chút nghi hoặc, không biết ai đến giờ này.



Thời điểm mở cửa thấy Tạ Ngưng, bà khẽ giật mình, trên mặt toát ra nụ cười.



- Tạ Ngưng à, đi, vào nhà ngồi chơi!



Tạ Ngưng lạnh mặt nói.



- Không cần đâu, lần này tôi đến đây chỉ muốn nói với cô một việc.



Quách Tú thấy thần sắc đối phương không đúng, vội hỏi.



- Có chuyện gì đến phòng tôi mà thảo luận.



- Quách Tú, nói cho Diệp Hạo con cô biết, về sau đừng dây dưa con bé nhà tôi nữa.



Tạ Ngưng lạnh lùng lên tiếng.
...



- Ngày mai sẽ là lần thi tháng cuối cùng, hi vọng tất cả mọi người có thành tích tốt.



Hứa Lệ quét mắt nhìn toàn lớp học, nói khẽ.



- Còn có, lúc làm bài, tuyệt đối không thể sơ ý chủ quan, nếu có chỉ một chút thôi cũng sẽ ảnh hưởng đến cả đời của các em.



- Còn hai ngày nghỉ sau khi thi xong, các em cũng không thể buông lỏng. Chu Hiển, em phát bài thi dùm cho cô nào.



Hứa Lệ vừa nói vừa đưa hai phần bài thi cho Chu Hiển.



Trên mặt mọi người trong lớp không có bao nhiêu phàn nàn.



Bọn hắn phải cố gắng mới có thể thi đậu bản khoa, lúc này không ai phóng túng không chịu học cả.



Chu Soái tiếp nhận bài thi rồi nhìn Diệp Hạo.



- Diệp Hạo, mày nghĩ lần này mày được bao nhiêu điểm?



- Hơn 800.



Chu Soái khẽ giật mình, chợt cười nói.



- Bớt chém gió đi ba!



- Bố éo có thời gian đùa với mày!



Diệp Hạo lắc đầu nói.



- Còn có, sau khi thi xong, nhờ mày giúp tao một việc.



- Giúp cái gì?



- Giúp tao mang sách vỡ về nhà dùm.



Diệp Hạo chỉ một chồng tài liệu trên bàn, nói tiếp



- Xe đạp của tao chứa không hết.



- Mày muốn làm gì thế?



- Còn nhớ hôm trước tao nói tới chuyện ưu đãi ở Tam Trung không?



- Mày muốn đi Tam Trung?



Chu Soái tức khắc hiểu được.



- Ừa, thi xong rồi qua!



- Còn tháng nữa thì đại học rồi, giờ mà đi có tốt không?



- Có gì mà không tốt, tao không có bao nhiêu lưu luyến ở Nhị Trung này cả.



Nói đến đây, trong đầu Diệp Hạo không khỏi xuất hiện thân ảnh mập mập của Hứa Lệ.



Nhị Trung lưu cho Diệp Hạo hắn ngoại trừ sỉ nhục, còn có đau đớn.



Hắn không muốn ở đây một khắc nào nữa.