Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 193 : Mày xứng sao?
Ngày đăng: 15:47 30/04/20
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
Sau hai mươi giây đồng hồ, màn hình lớn hiển thị một trăm ảnh chụp khác nhau.
Gương mặt Monty biến sắc.
Trong vòng một phút, hắn chỉ có thể nhớ kỹ được bốn mươi người, bây giờ hắn lại bị Diệp Hạo đả kích một lần nữa, tiếp tục tăng thêm hai mươi giây, hắn hiện tại cũng chỉ có thể nhớ kỹ được mười một người.
Đáng chết!
Monty đã rõ bản thân mình sẽ bại.
Nhưng không một ai nguyện ý bại một cách triệt để cả!
Lúc này, trong lòng Monty chỉ còn lại một tia may mắn.
Một phần vạn khả năng, Diệp Hạo trong phần thi này không bằng mình.
Dù sao nó cực kỳ bất lợi cho Diệp Hạo.
Ký ức con người sẽ yếu dần đi theo thời gian, khi con người sử dụng công năng ký ức sẽ tiêu hao rất nhiều tâm thần, hai mươi giây lần này Monty chỉ còn nhớ kỹ được mười người.
Lúc này, Monty đã không còn kịp suy nghĩ nhiều, vì nhóm ảnh chụp cuối cùng đã xuất hiện.
Đợi đến khi kết thúc, Monty ngay lập tức quay đầu nhìn qua Diệp Hạo.
Nhưng ngoài dự đoán của Monty, Diệp Hạo không ngờ đang nhắm mắt.
Monty không biết lúc Diệp Hạo nhắm mắt, thức hải hắn đang cùng lúc xuất hiện hình ảnh của ba trăm người vừa mới phát trên màn hình, cùng với những bức ảnh đó còn xuất hiện tên gọi tương ứng.
Những tên này đều từ bên trong ký ức Diệp Hạo lấy ra.
- Trang bức.
Monty thầm nghĩ trong lòng.
Trước kia, trang bức là độc quyền của Monty hắn.
- Tiếp theo, ba trăm người này sẽ thay đổi thứ tự và xuất hiện lại trên màn hình.
Zeen trầm giọng nói
- Các cậu sẽ có sáu phút để viết ra tên gọi của bọn họ.
- Hiện tại bắt đầu…
Ngay khi âm thanh Zeen vừa nói xong, Diệp Hạo bắt đầu viết xuống liên tục.
Còn Monty thì nhìn nhìn ba trăm bức ảnh, cố gắng tìm kiến những bức ảnh nào mình nhớ được. Qua khoảng hai giây, hắn mới viết được một cái tên lên bảng.
Mà lúc này, Diệp Hạo cũng đã viết được ba tên.
- Trời ơi.
Zeen nhìn học sinh của mình hơi hơi lắc đầu thất vọng, sau đó nhìn qua Hoa Tư trách móc.
- Hoa Hiệu Trưởng, cách đãi khách quý trường đây sao?
Hoa Tư đang định phản bác, Diệp Hạo đã cất cao giọng nói trước.
- Vị Hiệu Trưởng này, em có thể xin hỏi người vài câu được không?
Zeen đã sớm rõ tên Diệp Hạo này ăn nói rất tốt, nhưng trong tình huống này, ông không thể không trả lời.
- Cậu muốn hỏi cái gì?
- Em và cùng hắn đặt cược có phải đã được toàn trường công nhận?
- Phải, nhưng…
- Cá cược do em chủ động đưa ra hả?
Diệp Hạo không khách khí cắt đứt lời Zeen.
- Không phải…
- Có phải học sinh của thầy vừa vào sân đã hùng hổ dọa người?
- ….
Zeen yên lặng.
- Học sinh của thầy sảng khoái đáp ứng điều kiện đặt cược của em có phải vì hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay?
- …
- Nếu như trận này em thua có phải em cũng phải quỳ xuống nói một câu tôi phục không? Lấy tính cách của học sinh này của thầy, thầy thấy hắn có bỏ qua chuyện này không?
- …
- Nhưng mà em sẽ…
Không ai ngờ Diệp Hạo sẽ nói ra câu này.
Diệp Hạo liên tục đặt câu hỏi làm Hiệu Trưởng Đại Học Sankt-Peterburg ngậm miệng không phản bác được gì.
Mà ngay lúc toàn trường nghĩ rằng Diệp Hạo sẽ tiến thêm bước nữa ép đối phương phải quỳ xuống, cậu ta lại nói ra câu như vậy.
- Cậu... Cậu nói cái gì?
Zeen giật mình hỏi lại.
- Em nói em sẽ bỏ qua chuyện này, không đề cập tới nữa.
Diệp Hạo bình tĩnh như thường nói tiếp.
- Mà em sở dĩ bỏ qua chuyện này không đề cập tới vì tình cảm mười năm hữu nghị giữa hai trường ta, ngoài ra, em bỏ qua không đề cập đến bởi vì lễ nghi của Trung Quốc chúng em.
- Diệp Hạo, cậu đã cho học sinh Đại Học Sankt-Peterburg chúng tôi một bài học đắt giá a.
Zeen khẽ thở dài cảm thán.