Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 29 : Tiểu Đội Chu Tước

Ngày đăng: 15:45 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- -------------------------------------------------



Hàng Châu cách Giang Nam chỉ hơn hai trăm dặm, bằng 2 giờ đi xe lửa.



- Sau khi đến Hàng Châu, liên hệ như thế nào?



- Tôi sẽ ở đó đón cậu.



- Okay, giờ tôi sẽ đi mua vé rồi liên hệ lại anh.



Quách Tú nhận lại điện thoại di động, nghi ngờ hỏi con trai.



- Con muốn đi Hàng Châu?



- Dạ, đợi chút sẽ đi luôn ạ.



- Đi Hàng Châu làm cái gì?



Diệp Chí Quốc nhẹ giọng hỏi.



- Con có ông bạn làm game thủ chuyên nghiệp ạ.



- Game thủ chuyên nghiệp?



Diệp Chí Quốc hoài nghi nhìn Diệp Hạo, ông có hiểu một chút về cái nghề mới nổi này.



Người được vào một team chuyên nghiệp đều là cao thủ.



- Ba ba, con của người không phải chơi không không mấy năm nay đâu, con thuộc dạng top game thủ đấy, hí hí.



- Đừng hồ nháo, vô cái nghề này không dễ đâu con, bon chen dữ lắm, phong độ xuống một chút thôi sẽ bí đá khỏi team ngay đó.



- Cha mẹ đừng lo, con của hai người cũng là một cao thủ có đẳng cấp mà!



- Con ---?



- Quên nói cho hai người một chuyện, nếu lần này con giúp bọn họ chiến thắng, Tiểu Đội Chu Tước sẽ cho con 10 vạn tiền thù lao đó.



- Cái gì?



Diệp Chí Quốc và Quách Tú cùng nhau kinh hô.



Chốc lát sau đó, Quách Tú mới bình tĩnh một chút, khẽ than.



- Tiền sao dễ kiếm như thế chứ.



- Vào làm được game thủ rồi, 10 vạn không coi là nhiều đâu, anh coi tin tức người ta đưa trên các mạng, được thưởng 100 vạn cũng bình thường thôi đó.



Diệp Chí Quốc lắc đầu nói.



- Tiểu Hạo, con nắm chắc sao?



Quách Tú kích động trong lòng.



- Nếu không nắm chắc, con cũng không dám nhận công việc này đâu mẹ.



Diệp Hạo cười nói.



- Vậy đệ mẹ bồi con đi.



Quách Tú suy nghĩ một chút rồi nói, bà không yên lòng để Diệp Hạo một thân một mình đi xa.



- Dạ.



Diệp Hạo nhẹ gật đầu.




- Xin chào!



Diệp Hạo nói khẽ.



Nữ tử trước mắt có máy tóc ngắn, cả người lộ ra tư thế hiên ngang, nàng lẳng lặng ngồi trên ghế, cho người ta có cảm giác như một tổng giám đốc.



Như Tử Thần nói, nữ tử này nào chỉ xinh đẹp, cô ta không thua kém Lý Thiên Thiên chút nào.



- Thái Sử Hưu nói thực lực cậu không tệ.



- Ừm.



Thời điểm này mà còn khiêm tốn thì thôi cuốn gối về nhà cho rồi.



- Nick name chơi game của cậu là gì?



Đúng lúc này, một thanh niên mang kính mở cửa phòng đi vào, mà theo hắn đến còn có một thanh niên khác, trên tay có hình xăm.



- Không có danh hiệu.



Diệp Hạo cảm thấy người mới đến này có địch ý với mình.



- Không có danh hiệu, nói cách khác là người vô danh.



- Chỉ do bản thân anh cảm thấy tôi như thế thôi.



- Có dám chiến một trận với tôi không?



- Anh là ai?



Diệp Hạo hỏi lại đối phương.



- Diệp Hạo, vị này là phó đội trưởng Liên Minh Chu Tước chúng ta, Hoàng Thủ Nhân.



Thái Sử Hưu sợ hai bên phát sinh xung đột, vội vàng nói ra.



- A.



Hoàng Thủ Nhân thấy Diệp Hạo a một tiếng rồi không nói tiếp, không khỏi nhíu mày, chợt hắn ánh mắt cô gái áo đen đang nhìn mình.



- Huyên Huyên…



- Gọi tôi là Đội trưởng.



Cô gái không chút lưu tình cắt đứt lời nói Hoàng Thủ Nhân.



- Được rồi, Đội trưởng.



Hoàng Thủ Nhân bất đắc dĩ nói.



- Cô xem tôi mang ai tới đây?



Nàng nhìn chằm chằm thanh niên được Hoàng Thủ Nhân mời đến cùng một hồi, rồi ánh mắt rơi vào cánh tay y.



- Ngươi là Văn Long?



- Đội Trưởng quả nhiên hảo nhãn lực.



Thanh niên có hình xăm trên tay cười nhạt nói.



- Hình xăm trên tay cậu không phải quá rõ ràng sao, trừ phi kém trí, chứ ai mà đoán không ra.



Thái Sử Hưu chả có hảo cảm tý nào với tên đội Phó, bởi vậy lúc này chế giễu lại người mà đối phương mời đến.



- Thái Sử Hưu, đúng không?



Văn Long nhàn nhạt nhìn Thái Sử Hưu một cái.



- Nếu tôi không nhớ lầm, lần này tôi đến đây để thay thế cậu, nhỉ?