Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 321 : Lễ Vật Năm Mới

Ngày đăng: 15:49 30/04/20


Lễ Vật Năm Mới



- ---------------------------------



- May mà thuốc ông đang Trung Hoa, nếu mà ông hút Gấu trúc nhỏ, chắc đã cao ngạo lên đến tận trời mất.



Lúc này, Diệp Hạo thản nhiên nhìn trung niên kia, nói.



- Tôi không có tư cách hút Gấu trúc nhỏ, nhưng một ngày hai gói Trung Hoa thì không thành vấn đề.



Trung niên kia cao ngạo nói.



Diệp Hạo cười cười rồi lấy một gói thuốc lá trong túi áo ra, xé một lỗ trên đó.



- Nếu ông đã biết rõ mình không có tư cách hút thì ngậm miệng của mình lại đi.



Diệp Hạo vừa nói vừa đưa một điếu thuốc cho Diệp Chí Quốc:



- Cha nếm thử điếu thuốc này xem.



Trung niên kia nhìn gói thuốc lá trong tay Diệp Hạo.



Sau đó, ông lập tức giật mình.



Bởi vì gói thuốc đó có hiệu Gấu trúc nhỏ.



Bên trên còn có hai dấu khắc nổi rất rõ ràng.



Nội Cung!



- Cậu… Cậu…



Trung niên kinh ngạc chỉ vào Diệp Hạo:



- Sao cậu lại có thể có Gấu trúc nhỏ?



- Dế nhũi.



Diệp Hạo không khách khí nói.



Trung niên kia đứng im nhìn bóng lưng Diệp Hạo rời đi mà không dám nói câu nào.



Ông ta rất rõ ràng, nếu không có cấp bậc nhất định sẽ không có tư cách lấy được loại thuốc lá này.



Diệp Hạo có Gấu trúc nhỏ chứng tỏ hắn có bạn bè cấp bậc này.



Diệp Chí Quốc không nói gì với người hàng xóm này nữa mà cũng quay người rời đi.



Tục ngữ nói “Họ hàng xa không bằng láng giềng gần”.



Nhưng đối với thành thị, những quan hệ hàng xóm như thế này không còn quan trọng nữa.



Nhìn thuận mắt thì hỏi thăm một tiếng, ngứa mắt thì không cần để ý.



Chỉ đơn giản như vậy thôi.



Trung niên này cũng không phải loại người tốt lành gì, Diệp Chí Quốc còn không thèm để ý loại người này.



Ông nhanh chóng đuổi kịp Diệp Hạo:



- Tiểu tử con làm sao có được Gấu trúc nhỏ vậy?



- Cha nói gói thuốc này sao?



Diệp Hạo nói xong cầm gói thuốc lá ra.



Đợi Diệp Chí Quốc thấy gói thuốc lá trong tay Diệp Hạo.



- Đây không phải thuốc Hoàng Hạc Lâu của cha sao?




- Bức này thật đẹp.



- Em vui vẻ là được rồi.



Đường Phiên Phiên quay mặt lại hỏi:



- Anh thấy nếu em đăng bức ảnh này lên thành bài viết thì sẽ như thế nào?



- Anh cảm thấy rất tốt.



Diệp Hạo nói.



- Tại sao?



- Làm vậy sẽ giảm đi chút ít ý nghĩ xấu của một số cô gái trẻ.



- Anh có biết có rất nhiều cô gái trẻ đẹp có tình ý với anh không?



- Thế những cô gái này có xinh đẹp bằng em không?



Diệp Hạo nói xong, tay hắn từ cố áo Đường Phiên Phiên lần mò xuống dưới, sau đó, Đường Phiên Phiên mặt đỏ lên ưm một tiếng.



- Anh là đồ bại hoại.



- Ai bảo em nhàn rỗi không có việc gì lại chọc anh.



Diệp Hạo sờ một cái đã không muốn buông ra.



Vòng một của Đường Phiên Phiên vốn đã không nhỏ, mà dưới bàn tay của Diệp Hạo xoa bóp thì càng trở nên lớn hơn.







Buổi sáng ngày thứ hai, Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên vừa mới ra khỏi phòng ngủ đã thấy Thanh Thanh, Đường Đường, Mặc Mặc ba nữ xếp thành một hàng ngang cung kính hướng hắn và Đường Phiên Phiên chúc tết.



- Năm mới vui vẻ.



- Năm mới vui vẻ.



- Năm mới vui vẻ.



Diệp Hạo còn đang định nói gì thì Đường Đường đã chìa hai tay ra trước:



- Công tử, tiểu thư, lì xì, lì xì, lì xì năm mới.



Lúc Diệp Hạo còn đang sững sờ, Đường Phiên Phiên mỉm cười, lấy trong túi ra ba bao lì xì.



Mội bao lì xì đều phồng lên.



Đường Đường cười hì hì mở ra.



- Wow, thật nhiều nha.



- Có thể đi mua kẹo ăn rồi.



Diệp Hạo cười nói đùa.



- Công tử, lì xì của người đâu?



Đường Đường chìa tay về Diệp Hạo nói.



- Cô muốn cái gì?



Diệp Hạo nói.



- Em muốn cái gì công tử cũng sẽ cho sao?



Đường Đường trừng to hai mắt nói.