Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 326 : Lửa Cháy
Ngày đăng: 15:49 30/04/20
Lửa Cháy
- ---------------------------------
Lúc đám người Diệp Chí Quốc lên đến lầu hai đã thấy một con chim cánh cụt dễ thương trốn trong gốc run lẩy bẩy mà nhìn đám người vây xem mình.
- Thật đúng là chim cánh cụt.
Diệp Chính Mậu kinh ngạc thốt lên.
- Đây là chim cánh cụt của tôi.
Đường Đường nói xong chạy đến bên chim cánh cụt, mặt nghiêm túc quát lên.
Nhìn bộ dáng của cô bé như sợ người khác đoạt chim cánh cụt của nàng vậy.
- Không người nào đoạt chim cánh cụt của em đâu.
Diệp Hạo nhìn hình dáng Đường Đường tức cười nói.
- Các người hù dọa chim cánh cụt của tôi rồi.
Đường Đường nhìn chim cánh cụt một chút rồi nói.
- Chúng ta đều ra ngoài đi.
Diệp Hạo lúc này lên tiếng.
Mấy người Diệp Chí Quốc đành đi xuống lầu.
- Diệp Hạo, con chim cánh cụt này ở nhà cậu không vấn đề chứ?
Lam Thanh Thanh lo lắng hỏi.
- Tôi thấy nhà cậu còn mở lò sưởi đây này.
- Sẽ không sao đâu.
Diệp Hạo lắc lắc đầu.
- Không cần lo lắng, chuyện vừa nãy cô nói đến đâu rồi?
- Lần này tôi tới Đại Lục vì muốn cùng người phụ trách Bảo Bảo Phó nói vài vấn đề, đến lúc đó bất luận mua sắm thẻ đánh bạc hay các quán bar đều có thể dùng “Bảo Bảo Phó”.
- “Bảo Bảo Phó?
Trên mặt Diệp Hạo lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Thế nào?
Lam Thanh Thanh nghi ngờ hỏi.
- “Bảo Bảo Phó” cũng phát triển đến MaCao rồi à?
Diệp Hạo hỏi lại.
- “Bảo Bảo Phó” càng tiện lợi và mau lẹ hơn so với ngân hàng, điều trọng yếu nhất là tính an toàn rất cao, thời gian dài như vậy cũng không có phát sinh trộm cướp lần nào.
Lam Thanh Thanh nghiêm túc nói.
Bởi vậy cô đi nhà Diệp Hạo chúc tết là một, hai là để tìm hiểu rõ tin tức này.
Trên đường, người đến người đi rất đông đúc.
Làm Trương Lan sốt ruột vì taxi trên đường không có bao nhiêu chiếc, cô đành phải vừa đi vừa tìm một chiếc taxi.
Lúc này, cô không thể dùng võ công, nhiều người như vậy chẳng lẽ mình đằng không phi hành?
Trương Lan cũng không muốn bản thân mình lên trang nhất các tờ báo đâu.
Còn nữa, Cục Võ Đạo không cho phép võ sĩ hiển lộ võ công bản thân trước mặt công chúng.
Trương Lan đang đi trên đường đột nhiên chú ý đến tòa nhà xa xa trước mặt bốc lên khói đặc cuồn cuộn.
- Cháy rồi.
Thấy thế, cô nhanh chóng chạy đến nơi đó, chạy đến phụ cận mới thấy lầu bốn một ngôi nhà bị cháy, một thiếu nữ hơn 20 tuổi bị một đám người lôi ra ngoài.
- Tôi muốn cứu con của tôi, con của tôi còn ở bên trong đó.
Thiếu nữ cố hết sức kêu gào.
- Cô hiện tại không thể đi vào, đi vào chết chắc đó.
- Đội cứu hỏa sẽ lập tức tới đây, con của có thể được cứu a.
- Chờ một chút.
- Cô hiện tại đi vào chỉ tự hi sinh oan uổng thôi.
Mọi người vừa lôi kéo cô gái vừa lên tiếng thuyết phục.
Trương Lan nghe thấy thế hơi trầm ngâm một chút rồi chạy về hướng căn phòng bị cháy.
- Là ai thế?
- Cô gái kia muốn tìm chết sao?
- Lửa lớn như vậy, người nào đi vào cũng không sống nổi đâu.
Mọi người đang vây xem cũng không biết khi Trương Lan xông vào biển lửa, cô đã đã phát động Chân Khí tạo thành một cái vòng bảo hộ bảo vệ toàn thân, dù nhiệt độ cao cũng không tạo thành bất cứ thương tổn nào cho cô cả.
Trương Lan tung một cước đạp cửa lớn, theo sau đó là khói đặc cuồn cuộn khói bốc ra kèm theo đừng đợt lửa nóng.
Cô không lo được cái khác, nhanh chóng đi vào trong phòng.
Đâu đâu cũng có lửa lớn.
Đây cũng là cảnh Trương Lan nhìn thấy.
Cũng may Trương Lan không phải người bình thường, nếu không đã không chịu được nhiệt độ cực cao trong này, nói chi việc chạy lung tung khắp nói tìm người.
Trương Lan rất nhanh đã tìm thấy một cô bé chừng 3 tuổi đã bị ngạt thở nằm bất động trong một góc.
Mà lúc Trương Lan chuẩn bị ôm cô bé ra ngoài, một đạo âm thanh trào phúng vang lên.
- Cô cảm thấy mình còn phải đi ra sao?