Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 334 : Thăm Dò
Ngày đăng: 15:49 30/04/20
Thăm Dò
- ---------------------------------
Nghe được người phát ngôn xác nhận thân phận Diệp Hạo, thần sắc Diệp Đống Chi trở nên ngưng trọng.
Diệp Hạo mặt một thân quân phục Thiếu tướng nghiêm trang oai hùng đứng trên thảm cỏ xanh.
Khiến người ta phải thốt lên một chữ suất.
Diệp Đống Chi hiểu rõ tuổi tác Diệp Hạo như vậy đã đạt đến quân hàm này thì có ý nghĩa gì.
Chỉ sợ Diệp Hạo đã sớm tiến vào tầng cao nhất của quân đội thậm chí đã đến tầng cao nhất của quốc gia.
Có thể nói thành tựu tương lai của Diệp Hạo không thể đo lường được.
Mà một câu “mọi người hiểu được” của người phát ngôn khiến Diệp Đống Chi kinh ngạc đứng lên.
Trung Tướng!
Tuổi trẻ như vậy đã làm Trung tướng?
Chỉ sợ chỉ có Hán vũ đế thời kì Vô địch hầu mới có thể sánh bằng.
Hiện tại nếu phong hầu thì Diệp Hạo tuyệt đối có thể ngang hàng với Hoắc Khứ Bệnh a.
Nhớ lại việc Quách Tú trước đó nói chuyện, Diệp Đống Chi tức khắc ý thức được mình đã làm một chuyện ngu xuẩn đến mức nào.
- Tuổi trẻ như vậy đã là Trung Tướng cho dù Đại Tướng nơi biên cương cũng phải nể mặt ba phần, thư kí thị ủy mới tới làm sao có thể đối nghịch với Diệp Hạo được.
Diệp Đống Chi vỗ đầu một cái hối hận thốt lên.
Diệp Đống Chi tin tưởng tương lai Diệp Hạo có khả năng ngồi vào hàng ngũ cao nhất trong quân đội.
Mà bản thân mình là ông của Diệp Hạo sẽ được hưởng thụ đãi ngộ như thế nào đây.
Nghĩ đến đây Diệp Đống Chi vôi vã nói.
- Bây giờ chúng ta qua nhà Diệp Hạo.
- Cái này… hiện tại đi có thích hợp không?
Hứa Văn Mẫn chần chờ nói.
Vừa nãy mình mới chế nhạo người ta, còn chưa qua 5 phút đã đi cầu hòa, bản thân còn có chút mặt mũi nào không đây.
- Chẳng lẽ cô còn muốn chờ tro bụi rơi xuống đất mới đi?
Diêp Đống Chi tức giận quát.
Hứa Văn Mẫn tức khắc ý thức được một chuyện, ông cha chồng của mình còn vô sỉ hơn trong tưởng tượng của mình nữa.
Đi thì đi thôi!
Dù sao bản thân không ra mặt!
- Chuyện này có nên nói cho Chí Quốc biết không?
- Nói chứ ạ.
...
- Mấy người tới đây làm cái gì?
Quách Tú lạnh lùng nói.
- Mọi người đi rồi ta mới nghĩ lại, tiền đồ Chí Dân rất quan trọng nhưng ta cũng không thể để mặc Chí Quốc được.
Trước khi đến đây, Diệp Đống Chi đã tìm cho mình cái cớ.
- Ta mang theo Văn Mẫn đến để giúp đỡ.
- Sau đó thì sao?
Quách Tú lạnh lùng nhìn Diệp Đống Chi diễn kịch.
- Ta cũng đã gọi cho Chí Dân về chuyện này rồi.
- Thật như thế sao?
- Chuyện này còn có thể nói đùa à?
- Ông không lo lắng việc Chi Dân có thể bị cuốn vào trong đó à?
- Làm anh em không nên tiếc mạng sống mà giúp nhau, hỗ trợ vốn là bổn phận.
- Vậy tôi phải tạ ơn bác hai kia rồi.
Lúc này Diệp Hạo đi ra nói.
- Người một nhà cả mà.
Diệp Đống Chi nhìn Diệp Hạo nói.
- Kì thật hiện tại tôi còn đang nghĩ cách cứu cha tôi đây. Tôi có một chút quan hệ với quân đội, nhưng quân đội lại không quản khu này.
Khuôn mặt Diệp Hạo buồn rầu nói.
- Tôi thăm dò được cha tôi đắc tội với một vị đại lão của thành phố phụ cận, mà vị đại lão này lại quan hệ rất tốt với Tống thư kí.
- Cũng không biết bác hai có thể giúp được không? Nhưng có còn hơn không a.
Diệp Hạo khẽ thở dài nói.
Đúng lúc này, điện thoại Đường Phiên Phiên vang lên.
Sau đó cô đáp lại mấy tiếng rồi cúp máy, giờ cô kinh hoàng thốt lên.
- Diệp Hạo, em vừa mới sai người dò được tin tức, tội của chú đã được xác định, hơn nữa vị kia nhất quyết muốn truy đến cùng.
Lời nói Đường Phiên Phiên khiến khiến trong lòng Diệp Đống Chi lung lay.
Truy đến cùng?
Hiện tại Diệp Chí Dân nếu đi nghe ngóng tin tức của Diệp Chí Quốc chẳng phải trở thành đối tượng bị truy đuổi.
Dù sao nếu điều tra cũng sẽ phát hiện hai người này thật sự có quan hệ máu mủ.
- Văn Mẫn, mau gọi điện cho Chí Dân.
Diệp Đống Chi cuống quít nói.