Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 337 : Trở Lại Trường Cũ
Ngày đăng: 15:49 30/04/20
Trở Lại Trường Cũ
- ---------------------------------
Diệp Chí Quốc mở cửa xe ra rồi chậm rãi khởi động rời khỏi.
Diệp Chính Mậu vội vàng mở của xe ra đuổi theo xe của Diệp Chí Quốc.
- Chú ơi. Diệp Chính Mậu vừa đi vừa gõ cửa xe Diệp Chí Quốc.
Diệp Chí Quốc mở của xe ra hỏi:
- Cậu là ai?
- Cháu là Chính Mậu.
Diệp Chính Mậu kinh ngạc nói:
- Chú, người không nhận ra cháu?
- Ta nhớ mình có một đứa cháu, nhưng trước giờ nó đều vểnh mũi lên trời, dù thấy ta cũng khinh thường chú ý.
Diệp Chí Quốc vừa nói vừa đánh giá Diệp Chính Mậu.
- Cho nên cậu không phải cháu ta.
Diệp Chính Mậu xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng.
Hắn làm sao không nghe ra Diệp Chí Quốc đang nhục nhã mình.
Mà lúc Diệp Chính Mậu định nói gì đó, Diệp Chí Quốc lại nói với gác cổng:
- Về sau không nên để người xa lạ tùy tiện vào biệt thự.
- Ông chủ yên tâm, hiện tại biện pháp kiểm tra của chúng ta đã thăng cấp toàn diện. An ninh tiểu khu nghiêm túc nói.
Diệp Chí Quốc nhẹ gật đầu sau đó nổ xe rời đi.
Diệp Chính Mậu lăng lăng đứng tại chỗ, chốc lát cũng trở về trong xe.
- Chính Mậu, con không sao chứ?
Hứa Văn Mẫn nhìn hắn nói.
- Không có việc gì ạ.
Diệp Chính Mậu cười khổ lắc đầu.
- Đúng là mắt chó coi thường người.
Hứa Văn Mẫn tức giận mắng to.
- Không phải chỉ quen biết Thị Ủy Thư Ký sao? Đắc ý cái gì chứ?
- Mẹ.
Diệp Hạo sẽ phụ trách toàn bộ a!
Càng trọng yếu hơn là, việc này dính luôn đến đời sau của bọn họ nữa.
- Hiệu Trưởng, còn có phúc lợi ẩn gì nữa không a?
- Cái này tôi không tiện không nói cho các người biết.
Tạ Thiên Hoa khẽ mỉm cười trả lời.
- Còn ba ngày nữa Diệp Hạo sẽ đến Tam Trung chúng ta, tôi hi vọng Tam Trung chúng ta sẽ làm thật tốt việc chào đón cậu ấy.
Lần này, toàn bộ giáo viên Tam Trung đều hưng phấn gấp 10 phần.
Bọn họ không nhịn được sự kích động mà kể những chuyện Tạ Thiên Hoa nói cho bạn bè mình nghe, điều này làm toàn bộ giới truyền thông đều biết trong vòng 3 ngày nữa Diệp Hạo sẽ về thăm lại trường cũ Tam Trung, bởi vậy đến ngày thứ hai đã có mấy nhà ký giả truyền thông xuất hiện tại cửa trường rồi.
Mà đối với việc phóng viên phỏng vấn, Tạ Thiên Hoa vui vẻ đáp ứng.
Đây chính là cơ hội tuyên dương trường học của bọn họ nha.
Nhưng theo thời gian, ông ta bắt đầu cảm thấy khó khăn, bởi vì ký giả truyền thông đến mấy trăm nhà, ông phải điều đến bộ tài chính chuyên môn an bài bọn họ.
Bình thường, ông cũng không dám điều tài chính, bất quá lần này vì tuyên dương Tam Trung, ông cũng không thèm quan tâm nữa, còn nữa đến lúc đó Diệp Hạo còn cho trường một bút tài chính nữa mà.
Tám giờ sáng ngày thứ ba, cửa ra vào trường Tam Trung có tời mấy ngàn người hâm mộ Diệp Hạo, nếu không phải cảnh sát sáng sớm đã đến duy trì trật tự thì con đường đã bị tắt từ lâu rồi.
Theo một chiếc xe màu đen chậm rãi lái tới, một nữ sinh tinh mắt đã hô lên.
- Diệp Hạo.
Chợt từng nhóm lớn Fan hâm mộ Diệp Hạo bắt đầu hô to.
Trong mắt Diệp Hạo lộ vẻ bất đắc dĩ.
Theo lấy việc Diệp Hạo càng ngày càng nổi danh, hắn khi ra ngoài đều phải vận dụng chướng nhãn pháp.
Diệp Hạo không chào hỏi những Fan hâm mộ này mà chạy thẳng vào bên trong trường, ngay lúc những Fan hâm mộ này định xông lên đã bị cảnh sát ngăn lại.
Diệp Hạo đứng ở bãi đỗ xedãđãnhìn thấy đám người Tạ Thiên Hoa.
Diệp Hạo bước nhanh tiến lên nghiêm túc chào hỏi.
- Hiệu Trưởng.
Tạ Thiên Hoa thấy Diệp Hạo dù nổi danh như vậy cũng một mực tôn khính bản thân, trong lòng cảm thấy cảm động.
- Diệp Hạo, hoan nghênh về nhà.
Tạ Thiên Hoa nói khẽ.
Cứ việc Diệp Hạo chỉ ở Tam Tung một tháng, nhưng hết thẩy giáo viên Tam Trung đều xem Diệp Hạo là học sinh của Tam Trung.
Diệp Hạo cũng gật đầu đáp lại.