Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 348 : Côn Lôn

Ngày đăng: 15:49 30/04/20


Côn Lôn



- ---------------------------------



Minh Nguyệt vô thức nắm chặt tay Diệp Hạo nói:



- Cậu muốn đi đâu?



Diệp Hạo cười lắc đầu.



- Không tiện nói cho cô.



- Không đi có được không?



- Có đi hay không do tôi quyết định, bất quá tôi vẫn cảm thấy mình phải đi.



Diệp Hạo nhìn Minh Nguyệt nói khẽ.



- Trước khi đi tôi cho cô một lễ vật.



- Lễ vật?



Con ngươi Minh Nguyệt lộ ra vòng sáng nói.



Diệp Hạo lấy ra một cái hộp gấm đưa cho Minh Nguyệt.



Minh Nguyệt mở ra thấy một mặt dây chuyền màu Thanh Ngọc được điêu khắc tinh xảo.



- Thật đẹp!



Ánh mắt Minh Nguyệt sáng lên.



- Ngọc này sau khi đeo lên người không được cởi ra.



Diệp Hạo nghiêm túc nói.



- Ừm.



Minh Nguyệt đưa hộp gấm lại cho Diệp Hạo nói:



- Cậu đeo cho tôi đi.



Diệp Hạo cười cười, cầm sợ dây chuyền đi đến sau lưng Minh Nguyệt.



Da thịt Minh Nguyệt rất trắng.



Cái cổ thon dài phát ra quang mang mê người.



Lúc ngón tay Diệp Hạo chạm đến cổ Minh Nguyệt khiến toàn thân cô nàng không khỏi run lên, sau đó Diệp Hạo để ý thấy gương mặt Minh Nguyệt và vành tai đã đỏ hết lên rồi.



- Không thể nào?



Diệp Hạo kinh ngạc thốt lên.



Phản ứng của Minh Nguyệt nói lên cái gì, cô trước giờ chưa tiếp xúc thân thể cùng người khác giới a.



Nếu không, sao lại phản ứng kịch liệt như thế?



Minh Nguyệt dậm chân một cái nói:



- Cậu còn nói...



Minh Nguyệt như thế nào không rõ ràng tình trạng cơ thể mình chứ.



Diệp Hạo vội vàng thu liễm nét cười trên mặt nói:



- Tôi không nói là được chứ gì.
Diệp Hạo xuất hiện ở gian phòng, Đường Phiên Phiên đã tỉnh lại.



- Nhanh như vậy?



- Nhớ em.



Đường Phiên Phiên nhìn khuôn mặt người thương, tức khắc trở nên nhu tình như nước.



- Hôn em đi.



Đường Phiên Phiên ôm chằm lấy Diệp Hạo, lẩm bẩm nói.







Vuốt ve Đường Phiên Phiên một hồi, Diệp Hạo cảm thấy phía dưới có chút hùng vĩ cứng rắn, hắn hít một hơi thật sâu, khó khăn nói.



- Cái này đúng là một loại dày vò a?



- Em có thể dùng tay nề.



Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Hạo nói.



- Thôi được rồi, anh cảm thấy dùng tay quá lãng phí.



Diệp Hạo cự tuyệt.



- Anh nhịn lâu quá nó bị liệt luôn thì làm sao bây giờ?



Phiên Phiên một mặt thương tiếc nói.



- Anh còn chưa nghe qua việc nhịn nhiều sẽ bị liệt nha, chuyện này coi như rèn luyện định lực đi.



Diệp Hạo vừa nói vừa đưa một cái bình ngọc cho Đường Phiên Phiên



- Phiên Phiên, cái này cho các em.



- Thứ gì thế?



Đường Phiên Phiên vừa hỏi vừa muốn mở bình ngọc ra.



Diệp Hạo vội vàng đè tay cô xuống nói.



- Trong bình đều là nhân uân chi khí, nhớ kỹ chỉ có thể cho Thanh Thanh ba nữ dùng chung, đừng cho bất luận tu sĩ nào khác dùng, dù Võ Đào cũng không thể.



- Vậy còn anh.



- Trong thể nội anh còn nhiều nhân uân chi khí lắm, đủ để anh tăng tu vi.



Diệp Hạo vuốt ve mái tóc Đường Phiên Phiên nói.



- Tăng lên tới Nguyên Anh cảnh cũng không thành vấn đề đâu.



Nghe được Diệp Hạo nói như vậy, Đường Phiên Phiên trịnh trọng thu bình ngọc thu vào Cổ Mang ngọc thạch.



Sau đó Diệp Hạo ôm chằm lấy cô, hai người nói chuyện cả một đêm.



Bất quá, thời khắc ngọt ngào luôn ngắn ngủi, sáng sớm ngày thứ hai Diệp Hạo vẫn cùng Võ Đào rời đi.



Côn Lôn!



Diệp Hạo muốn đi Côn Lôn không phải núi Côn Lôn mà mọi người thế tục đều biết.



Trên thực tế, núi Côn Lôn Sơn hiển lộ ra chỉ một góc nhỏ thôi, Côn Lôn Sơn chân chính nguy nga cao đến ngút trời.



Võ Đào đưa Diệp Hạo đến Côn Lôn sau đó rời đi, bởi vì thân phận ông ta không thích hợp lộ diện trước mặt mọi người.