Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 38 : Lại tố hết

Ngày đăng: 15:45 30/04/20


Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Team: Vạn Yên Chi Sào



- -------------------------------------------------



- Tôi nhìn xem.



Diệp Hạo nói xong, lật ba lá bài mình lên.



Hai vợ chồng Diệp Chí Quốc sau lưng Diệp Hạo liếc mắt nhìn thấy bài của con trai là đôi năm.



- Đôi, thực sự có đôi năm này.



Quách Tú vui mừng nói nói.



Sắc mặt A Văn không khỏi biến đổi.



Diệp Hạo cười cười, lật ba lá bài lên bàn đánh cược.



- Xin lỗi nhé!



- Thắng một bàn, có gì mà đắc ý chứ.



A Văn hừ lạnh một tiếng.



Diệp Hạo đứng dậy kéo joten về trước mặt mình.



Lần này Diệp Hạo kiếm lời được gần 7000.



- Chia bài.



A Văn khó chịu trong lòng, nói.



Lần này Diệp Hạo nhìn ra bốn nhà có một nhà có đôi lớn, bởi vậy hắn theo hai vòng rồi ném bài đi.



Bây giờ, Diệp Hạo có thể kiên trì Thấu Thị Nhãn tới sáu mươi giây.



Mỗi lần Diệp Hạo nhìn bài cần 0.5 giây, nói cách khác Diệp Hạo có thể đánh được 120 bàn.



Hắn không nghĩ đến việc thắng nhiều joten trong này, bởi vì nơi này thắng thua nhiều nhất cũng chỉ có mấy vạn thôi, nơi Diệp Hạo muốn đến là phòng khách quý.



Nhưng lúc này, Diệp Hạo cần tích lũy đủ tài chính trước đã.



Thời gian chậm rãi trôi qua, tiền trên bàn Diệp Hạo càng lúc càng nhiều, đến ván thứ 60, tiền của hắn đã lên đến 6 vạn.



Diệp Hạo đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.



- Cậu muốn đi đâu thế?



A Văn xoa xoa tay đứng dậy.



Diệp Hạo chỉ tầng hai nói:



- Đến phòng khách quý chơi tiếp.



- Chỉ với 6 vạn, cậu có thể chơi mấy ván đây?



- Dù sao cũng thú vị hơn chơi nhỏ như này, không phải sao?



Diệp Hạo cười nói.



- Cậu không thể đi.



A Văn còn muốn gỡ vốn đó.



- Anh muốn cản tôi?




Nghĩ đến đây Quách Tú lại đau lòng.



Còn chưa động vào ấm đã mất rồi.



- Tiểu Hạo, hay mình rút lui đi con!



Quách Tú giật giật góc áo Diệp Hạo nhỏ giọng nói.



- Chơi một ván nữa.



Diệp Hạo cười nói.



- Ván này không thể chơi lớn đâu đó!



Quách Tú vội vàng dặn dò.



Cho dù bây giờ bọn họ rời đi cũng kiếm lời được hơn mười vạn!



Nhưng khiến Quách Tú im lặng là, Diệp Hạo đặt toàn bộ 25 joten màu xanh lên vị trí 36.



- Xì tố thêm một lần đi, hihi.



Diệp Hạo cười nói.



- Sao tôi lại cảm thấy không phải cậu đang xì tố lấy tiền mà có cảm giác cậu đang trả lại hết tiền cho sòng bạc nhỉ.



Một dân cờ bạc không nhịn được nói.



- Con số 36 này một ngày chưa hẳn đã xuất hiện một lần.



- Tôi khuyên cậu sửa lại đi, thừa dịp còn chưa mở chén ra.



Đối mặt với mấy dân cờ bạc thuyết phục, biểu hiện Diệp Hạo vẫn là thờ ơ:



- Dựa theo xác suất mà nói mỗi con số đều có khả năng xuất hiện.



- Chuyện này.



Những tên khác muốn khuyên bảo Diệp Hạo cũng không biết nên nói thế nào rồi.



Có một số việc thành lập dựa trên lý luận, nhưng thực tế không phải chuyện như vậy!



Quách Tú nóng nảy:



- Tiểu Hạo, con đây…?



- Đây là tiền do con kiếm được, cùng lắm thì trả lại cho sòng bạc thôi.



Diệp Hạo giữ chặt tay Quách Tú nói.



- Con… đứa bé này!



Diệp Chí Quốc cũng cảm thấy hành động của Diệp Hạo quá mức mạo hiểm, có 25 vạn này tình hình kinh tế trong nhà có thể dễ chịu hơn rất nhiều.



- Mở chén ra.



Diệp Hạo nhìn người chủ trì trầm giọng nói.



- Cậu chắc chắn không?



- Tôi chắc chắn.



Diệp Hạo gật đầu.



- Được rồi, không thể thay đổi nữa.



Người chủ trì nói xong câu này, chậm rãi mở chén ra dưới ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người.