Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 387 : Bách Hoa Cung

Ngày đăng: 15:50 30/04/20


Bách Hoa Cung



- ---------------------------------



- Không hề dọa nha.



Ngoài dự đoán của Lãnh Tuyết Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu nói.



- Thiếu chút nữa em đã không thể trở về được rồi.



- Em đi chỗ nào vậy?



Lãnh Tuyết biến sắc nói.



- Một nơi mà cô không thể tưởng tượng được.



Diệp Hạo nói đến đây thì dời đề tài nói.



- Mà cô vẫn là chủ nhiệm của em chứ?



- Nói thật, nếu em không tới nữa thì tôi cũng không còn làm chủ nhiệm em nữa.



Lãnh Tuyết không khỏi nhớ tới gia tộc bức bách mà cười khổ nói.



- Cần em giúp một tay không?



Diệp Hạo hỏi.



Diệp Hạo để ý tới Lãnh Tuyết nhìn bản thân với thần sắc không biết nói cái gì.



- Cô muốn nói cái gì?



- Em không biết chuyện ở Ma Đô sao?



- Chuyện gì?



- Võ đạo thế gia Diệp gia đã công khai tuyên bố cậu không phải đệ tử Diệp gia.



- Hử?



- Thật ra rất nhiều thế gia đều muốn ra tay với cậu nhưng lại kiêng kị thân phận cậu nên không dám manh động.



- Chẳng lẽ hiện tại bọn hắn dám xuất thủ?



Diệp Hạo ha hả cười nói.



Cái khác không nói vẻn vẹn thân phận Tiên thiên cao thủ thôi cho dù ba đại gia tộc đỉnh cấp ở Ma Đô cũng không dám làm loạn.



- Dám.



Câu trả lời của Lãnh Tuyết khiến hai mắt Diệp Hạo trầm lại.



- Tôi biết tin võ đạo thế gia không còn ẩn núp nữa, bởi vậy dù Lãnh gia tôi cũng có Tiên thiên cao thủ tọa trấn.



Lãnh Tuyết trầm giọng nói.



- Ờ.



Lãnh Tuyết thấy Diệp Hạo trả lời không khỏi giật mình, chợt cô khuyên nhủ.



- Diệp Hạo, tôi biết rõ em cũng là Tiên thiên cao thủ, nhưng bây giờ cao thủ nhiều lắm, tôi khuyên em nên rời Ma Đô đi thì hơn.



- Cái này không quan trọng.



Diệp Hạo lại cười nói.



- Em không muốn trêu chọc những võ đạo thế gia này, không có nghĩa là em sợ họ.



- Diệp Hạo, em không biết các võ đạo thế gia này khinh khủng đến nhường nào đâu.



Lãnh Tuyết nhìn thấy Diệp Hạo không nghe lời khuyên nhủ vội nói.



- Trong mắt bọn họ Tiên thiên cao thủ cũng không tính là cái gì.
- Trương Sơ đâu?



- Trương cục trưởng ra nước ngoài rồi.



- Còn Thiều Hoa?



- Thiều Hoa đang tọa trấn ở Ma Đô.



- Được, chuyện này các cô cứ tự xem xét mà xử lý đi.



Hiện tại Diệp Hạo chỉ muốn hưởng thụ hồng trần một phen, việc đánh đánh giết giết Diệp Hạo không muốn trêu chọc nữa.



- Chuyện này anh không định hỏi gì sao?



Trương Lan hiếu kì nói.



- Không hứng thú.



Diệp Hạo lắc đầu nói.



- Còn nữa tối nay tôi sẽ đến đó một phen, mấy người muốn động thủ cũng đừng làm vào tối nay.



- Anh, anh thật sự muốn đi?



Trương Lan cắn bờ môi nói.



- Đúng vậy.



- Anh, anh như vậy sao có thể xứng đáng với Phiên Phiên chứ?



Trương Lan không có thân phận để yêu cầu Diệp Hạo làm điều gì cả, bởi vậy cô chỉ có thể lấy Phiên Phiên làm lá chắn.



- Phiên Phiên sẽ không để ý đâu.



Diệp Hạo ha ha cười nói.



- Tại sao?



- Cô không hiểu đâu.



Diệp Hạo liếc Trương Lan một cái rồi quay người trở về phòng học.



Đường Phiên Phiên làm sao có thể để ý đây?



Tu vi Diệp Hạo trước khi đại thành sẽ không được phá thân.



Trương Lan nhìn bóng lưng Diệp Hạo lẩm bẩm nói.



- Đường Phiên Phiên cũng quá rộng lượng a.



Lên lớp không được bao lâu Diệp Hạo phát hiện chả còn ý nghĩa gì nữa.



Bởi vì Diệp Hạo có cường đại kí ức cùng năng lực phân tích dù đề bài có khó và phức tạp đối với Diệp Hạo cũng không phải chuyện gì lớn.



- Đêm nay là Giáng sinh, tôi muốn cho các cậu một món quà.



Thầy giáo giải phẫu học giảng được một nửa rồi cười nói ra.



Ánh mắt toàn bộ học sinh đều tập trung trên người ông ta.



Thầy giáo giải phẫu học nhìn toàn lớp một cái nói.



- Lớp chúng ta sẽ chọn ra một nam sinh, nam sinh này rút phiếu ra một nữ sinh, hai người này sẽ được qua đêm trong phòng giải phẫu.



Mọi người đều kinh hãi.



Qua đêm tại phòng giải phẫu?



Đùa sao?



Những học sinh này không phải chưa bao giờ đi qua phòng giải phẫu, nhưng mỗi lần đi đều có cả lớp mới dám a.