Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 389 : Gây Chuyện
Ngày đăng: 15:50 30/04/20
Gây Chuyện
- ---------------------------------
- Bách Hoa Cung thật sự có hoa khôi.
Viên Cao Tinh thần sắc ước mơ nói.
- Trừ phi nhân vật có tiếng tăm lớn đến, nếu không thì hoa khôi sẽ không lộ diện.
- Kiêu ngạo như vậy.
Diệp Hạo lại cười nói.
- Như vậy cũng không gây rối à?
- Ban đầu Bách Hoa Cung khai trương vô luận hắc đạo hay bạc đạo đều không đến gây rối, nhưng tôi nghe nói những người tới nháo sự đều bị chặt đứt hai chân rồi ném vào Hoàng Phổ Giang, có thể làm như vậy phía trên quả thực không ai dám động vào Bách Hoa Cung nữa.
Viên Cao Tinh trầm giọng nói.
- Sao mấy cậu biết rõ loại tin tức này vậy?
Diệp Hạo tò mò hỏi.
- Lần trước tôi và Viên Cao Tinh đi đến đã phát hiện thanh niên bị cắt đứt hai chân.
Viên Cao Tinh trả lời.
- Lão Thực, đêm nay tôi và Cao Tinh đi lòng vòng.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm nói ra.
- Còn cậu, nếu muốn đi, đêm mai tôi lại tới.
- Đêm mai tôi được đi sao?
Tiếu Lão Thực đáng thương nói.
- Nếu không buổi tối tôi mời các cậu một chầu.
- Giữa trưa đâu?
Diệp Hạo nghiêng mắt nhìn Tiếu Lão Thực một cái.
- Quán rượu Đoàn Viên thì sao?
Tiếu Lão Thực xem xét một chút vội nói.
- Tôi muốn chân giò nướng đường phèn.
Diệp Hạo trầm ngâm nói.
- Trong khoảng 500, tùy cậu chọn.
Tiếu Lão Thực hào khí ngất trời nói.
- Đã như thế thì đi thôi.
Hai người Diệp Hạo liếc nhau cùng nhấc chân đi ra ngoài.
Mới vừa tới cửa mười nam sinh chặn Diệp Hạo lại.
Viên Cao Tinh, Tiếu Lão Thực nhìn thấy vậy đều biến sắc, nhưng vẫn không chút do dự đứng bên cạnh Diệp Hạo.
- Mấy người muốn cái gì?
- Lý đại mĩ nữ, chúng tôi định đi ăn cơm, cô có muốn đi cùng không?
Tiếu Lão Thực không chút xấu hổ nói ra.
Hắn vừa nói xong đã nhận ra ánh mắt Diệp Hạo nhìn mình vô cùng không tốt.
Nhưng Lý Thiên Thiên lại đồng ý trong sự ngạc nhiên của đám người.
- Được.
Tiếu Lão Thực tự biết mình gây họa nên đi bên cạnh Viên Cao Tinh.
- Tôi nói, cậu có phải bị lừa đá không vậy?
Viên Cao Tinh nhỏ giọng nói.
- Tôi chỉ thuận miệng nói thôi.
Tiếu Lão Thực ủy khuất nói ra.
- Chúng ta biết Diệp Hạo không phải ngày một ngày hai, cậu cảm thấy Diệp Hạo là kiểu người gặp một cái thì thích một cái sao?
Viên Cao Tinh trường mắt nhìn Tiếu Lão Thực nói.
- Mấy cái khác không nói, mỗi Trương Lan, tôi cảm thấy chỉ cần Diệp Hạo không phản kháng, Trương Lan có thể đã bổ nhào vào Diệp Hạo rồi. Lại nói Hứa Manh Manh, tính tình cô ấy cậu không phải không biết, Diệp Hạo nếu có tình ý Hứa Manh Manh sẽ phản kháng à?
- Hai người này vô luận cái gì cũng không hề kém hơn Lý Thiên Thiên a.
- Tôi sai rồi.
- Quá trễ.
...
Tang Văn Bân ức chế trong lòng.
Hắn không hiểu, bản thân muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, vậy tại sao Lý Thiên Thiên lại không thích bản thân đây?
- Diệp Hạo.
Vừa nghĩ tới cái tên này Tang Văn Bân hận thù mà nghiến răng.
Đang trầm tư Tang Văn Bân không chú ý tới phía trước có một thiếu nữ thanh tú động lòng người cản đường.
- Xin hỏi cậu là Tang Văn Bân?
Thiếu nữ môi hồng răng trắng lộ ra một cái răng nanh nói.
- Đúng, cô là?
Tang Văn Bân khẽ giật mình.
Thiếu nữ trước mặt luận tướng mạo vẫn kém hơn Lý Thiên Thiên, nhưng tuyệt đối thuộc loại xinh xắn đáng yêu a.
Chẳng lẽ thiếu nữ này muốn trước mặt mọi người mà thổ lộ với mình?
Tang Văn Bân nói cũng đánh giá thiếu nữ này một phen, trong lòng đang phiền muộn hắn cảm thấy tìm cô nàng này phát tiết, quả là một sự lựa chọn đúng đắn.
Nhưng ngay lập tức Tang Văn Bân thấy thiếu nữ này cầm cục gạch đánh vào mình.
- Tình huống gì đây?
Tang Văn Bân căn bản không kịp phản ứng đã cảm thấy trời đấy quay cuồng, cắm đầu ngã trên mặt đất.