Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 392 : Tiên Nhi
Ngày đăng: 15:50 30/04/20
Tiên Nhi
- ---------------------------------
- Bởi vì đơn giản tôi không phải mèo ăn vụng.
Diệp Hạo duỗi cái lưng mệt mỏi nói.
- Được, tám giờ rồi, Cao Tinh, cậu còn muốn đi Bách Hoa Cung hay không?
- Đi, tại sao lại không?
Viên Cao Tinh vừa nói vừa đứng lên.
- Này, các cậu thật sự không đợi đi với tôi sao?
Tiếu Lão Thực mặt đưa đám nói.
- Thật ra cậu không phải không thể đi được.
Viên Cao Tinh suy nghĩ một chút nói.
- Dù sao thì cậu cũng chỉ được 2-3 phút, cũng đủ thời gian cho cậu có thể chạy về trường kịp.
- Thằng khốn này, Viên Cao Tinh, không phải cậu cũng chỉ 4-5 phút thôi sao?
- Thì gấp đôi cậu rồi còn gì?
Viên Cao Tinh đắc ý nói.
Sắc mặt Diệp Hạo tức khắc đen lại.
4-5 phút thì có cái khỉ gì mà đắc ý không biết.
Bách Hoa Cung!
Diệp Hạo đứng trước cưa Bách Hoa Cung, trong mắt đầy sự kinh ngạc.
Bởi vì vị trí của Bách Hoa Cung đối diện với Hội Sở Bồng Lai.
Không thể không nói người đứng phía sau Bách Hoa Cung rất có đầu óc kinh tế.
Hội viên của Hội Sở Bồng Lai không phú thì quý.
Bách Hoa Cung xây dựng đối diện với Hội Sở Bồng Lai rất dể dàng hấp dẫn các giới ăn chơi đến đây.
Diệp Hạo rõ ràng trong chuyện này không thể trách Trương Kình Tùng.
Trương Kình Tùng không có chỗ dựa cho bản thân thì nào dám động đến Bách Hoa Cung.
- Đi nào.
Viên Cao Tinh đụng Diệp Hạo một cái nói.
Nhẹ gật đầu, Diệp Hạo nhấc chân đi theo Viên Cao Tinh đi vào Bách Hoa Cung.
Bách Hoa Cung hoàn toàn xứng với cái tên gọi của nó.
Khác không nói, chỉ cần vừa bước vào cửa đã thấy hai hàng Tiểu Thư tiếp khách nhũ yến hoàn phi cái gì cần đều có.
- Tiên sinh lần đầu tiên đến đây sao?
Diệp Hạo vừa mới đi đến trước của thì một thiếu nữ da thịt trắng nõn nà kéo cánh tay hắn, ôn nhu nói.
Viên Cao Tinh vừa nói đến đây đã thấy rõ tướng mạo của tên thanh niên, lời vừa định nói tiếp bị nuốt ngược xuống họng.
- Nếu cười nhạo tôi, tôi sẽ móc con mắt mấy người ra.
Thanh niên anh tuấn hung dữ hăm dọa.
Bất quá trong mắt Diệp Hạo, hắn giống như một thiếu nữ hồn nhiên.
Viên Cao Tinh bình phục lại một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt lập tức đỏ tới tận mang tai.
- Sao thế?
Diệp Hạo hiếu kỳ hỏi.
- Diệp Hạo, cậu nói xem tại sao tôi lại có phản ứng với hắn ta vậy?
Viên Cao Tinh ấp a ấp úng nói.
- Không phải chỉ mới liếc mắt nhìn một cái thôi sao, nhưng đã bị hắn ta uốn thẳng thành cong luôn rồi?
- Chuyện này bình thường thôi mà.
Diệp Hạo ha ha cười nói.
- Tại sao?
Viên Cao Tinh khẽ giật mình hỏi.
- Cậu gặp tên nào mà da trắng còn hơn cả nữ sinh chưa?
Diệp Hạo nói nhỏ.
- Nữ giả nam đấy, nhìn không ra hả?
- A…
Viên Cao Tinh rốt cuộc thở dài một hơi bất quá lại nghĩ đến cái gì khác.
- Nếu vậy chẳng phải cô ta rất đẹp?
- Nói thừa.
Diệp Hạo nhếch miệng cười.
Có thể không đẹp sao?
Cô nàng đang giả trang nam kia không phải ai khác mà là Tiên Nhi của Thiên Ma Tông.
Hơn nửa năm trôi qua tu vi của Tiên nhi đã đột phá đến Phiên Hải Cảnh hậu kỳ.
Nhưng mà chuyện này cũng hợp tình hợp lý.
Cục Hạn của Võ Đạo không phải muốn đột phá là đột phá.
Sau khoảng 15 phút, toàn bộ đèn trong đại sảnh đều bị tắt, chợt trên đài cao xuất hiện sáu thiếu nữ.
Diệp Hạo chú ý tới hai con mắt của Tiên Nhi lập tức sáng lên.
- Hoa Bách Hợp.
Gái đẹp đã ít chúng nó còn yêu nhau a.