Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 395 : Động Ngón Tay
Ngày đăng: 15:50 30/04/20
Động Ngón Tay
- ---------------------------------
- Thành viên Bồng Lai Hội Sở không phú thì quý, tôi lo mình sẽ không quản lý tốt.
Bạch Tố Tố lo lắng nói ra suy nghĩ của mình.
- Tin tưởng bản thân.
Diệp Hạo cười nói:
- Còn có, tối nay cô thông báo với toàn thể hội viên, tối mai Bồng Lai Hội Sở sẽ bán đấu giá Hộ Thân Phù.
- Hộ Thân Phù gì?
Bạch Tố Tố giật mình.
- Hộ Thân Phù có thể ngăn cản cao thủ Tiên Thiên.
Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.
Võ Đạo Thế Gia không còn ẩn núp mà lại tràn vào thế gian.
Bây giờ, điều Diệp Hạo làm hiện giờ để nói cho những Võ Đạo Thế Gia này biết không được quá mức.
- Cao Thủ Tiên Thiên?
Nghe thấy từ này, ánh mắt Bạch Tố Tố co vào:
- Nghe nói cao thủ Tiên Thiên có thể tránh được cả đạn pháo.
- Không sai.
Diệp Hạo gật đầu.
- Mạnh như vậy à?
Cô thấy không thể tượng tượng nổi.
- Võ Đạo chân chính có thể dời sông lấp biển.
Diệp Hạo nói xong trước ánh mắt kinh ngạc của Bạch Tố Tố, trong tay xuất hiện một hộp gấm thần bí:
- Cái này cho cô.
Bạch Tố Tố khẽ giật mình.
- Đây là cái gì?
Cô đưa tay nhận lấy rồi hỏi.
Bạch Tố Tố mở ra, trong mắt lộ ra kinh hỷ.
- Tôi muốn cô luôn mang theo Thanh Ngọc này, cho dù tắm rửa cũng không được lấy ra.
Diệp Hạo nhẹ giọng nói.
- Hổ Thân Phù hả?
- Cái này lợi hại hơn những thứ tối mai tôi bán nhiều.
- Cái này còn tạm được.
- Nhưng cậu không được làm tôi sợ nữa.
- Vì bữa ăn của cậu tôi sẽ không để người khác dọa cậu đâu.
Có được Rudy đảm bảo, Tiếu Lão Thực thở dài một hơi.
Đẩy ra của phòng giả phẫu số ba, đập vào mắt là một cô gái toàn thân đều có máu tươi, tạng phủ đều bị phá vỡ.
Hứa Mạn Quân vừa nhìn thoáng qua đã quay sang chỗ khác.
Cô không dám nhìn nữa.
Cô sợ cô gái trên bàn đột nhiên mở mắt đánh tới chỗ mình.
Tiếu Lão Thực cũng không dám nhìn nhiều.
Trong lúc Tiếu Lão Thực chuẩn bị nhìn chỗ khác đột nhiên thấy ngọn tay của cô gái đó hơi rung rẩy một cái.
Đúng vậy, động.
- Ahhh.
Sắc mặt hắn hoảng sợ trắng bạch.
Tiếu Lão Thực bỗng nhiên gào lên làm cho thần kinh đang căng cứng Hứa Mạn Quân bị dọa sợ.
Hứa Mạn Quân cũng gân giọng hô lên.
- Tôi nói Lão Thực, cậu kêu quỷ cái gì vậy?
Trương phòng giám sát, Trương Khắc cau mày nói.
Tiếu Lão Thực này cũng quá vô dụng a?
Tốt xấu gì cậu ta cũng là đàn ông cao một mét tám mà?
Tiếu Lão Thực hơi bình phục một chút mới len lén nhìn cô gái kia. Đến khi hắn xác nhận cô không nhúc nhích nữa mới cả gan đi đến gần chỗ cô gái đó.
- Tiếu Lão Thực, cậu đi đâu vậy?
Hứa Mạn Quân hỏi.
Tiếu Lão Thực không trả lời, hắn đi xung quanh cô gái này một vòng tồi giả vờ bình tĩnh đi về.
- Cô có muốn nhìn thử không?
- Không.
- Lúc nãy, cậu vừa kêu cái gì?
- Cái này… he he… lúc này hình như tôi thấy ngón tay của cô gái này động đậy, bây giờ nghĩ lại chắc tôi hoa mắt.
Tiếu Lão Thực trả lời làm sinh viên trong phòng giám sát khịt mũi coi thường.
- Cô gái này đã chết nữa tháng rồi, sao ngón tay có thể động đậy được?
- Chưa kể cô gái này đã bị giải phẩu rồi nữa?