Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 401 : Vô Tình
Ngày đăng: 15:50 30/04/20
Vô Tình
- ---------------------------------
- Phiên Hải Cảnh trung kỳ.
Đường Phiên Phiên nhìn Đường Xuân một cái thản nhiên nói.
- Tu vi hai người còn lại cũng chỉ Phiên Hải Cảnh hậu kỳ, Đường gia các người ngay cả một võ giả Cực Hạn Võ Đạo cũng không có à?
- Cực Hạn Võ Đạo nói dễ hơn làm đấy.
Đường Xuân nói đến đây thì mới ý thức được một việc, hắn kinh ngạc nhìn Đường Phiên Phiên hỏi.
- Làm sao cô có thể nhìn thấu được tu vi của tôi?
- Chỉ cỡ tu vi của ông đâu có làm khó được tôi.
Ánh mắt Đường Phiên Phiên rơi vào đám người Đường Xuân khiến sắc mặt bọn họ khẽ biến, bởi vì họ cảm thấy cơ thể mình lúc này như bị giam giữ, mà cho dù bọn họ lại không thể điều động nội lực.
Giam cầm từ trong ra ngoài.
Lúc Đường Phiên Phiên thu hồi ánh mắt, đám người Đường xuân mới bắt đầu thở từng ngụm khí lạnh, chỉ trong chốc lát họ cảm thấy vận mệnh mình như đang nằm trong tay người con gái xinh đẹp đứng trước mặt này.
- Cô?
Đường Xuân nhìn Đường Phiên Phiên hỏi.
- Cô đã đạt đến Võ Đạo Cực Hạn?
- Võ Đạo Cực Hạn có thể dùng một ánh mắt làm các người không thể động đậy được?
Đường Phiên Phiên nhìn Đường Xuân nói.
- Bây giờ tôi đã biết vì sao Thần Châu Đường Môn tại sao lại suy sụp, loại gia chủ như ông thật không có chút nhãn lực gì cả.
Trái tim Đường Xuân bỗng nhiên co lại một cái.
Ông không đặt lời trào phúng của Đường Phiên Phiên trong lòng, ông chỉ để ý câu đầu của cô nàng thôi.
Đúng vậy.
Võ Đạo Cực Hạn dù sao cũng trên thân hắn một cảnh giới, làm sao có thể bằng một ánh mắt đã khiến cho bản thân ông không còn năng lực phản kháng?
Chẳng lẽ…?
Nghĩ đến đây, trái tim Đường Xuân như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
- Thiên Nhân…
Ông ta khó khăn nói ra hai chữ này.
Chỉ cần ảnh hưởng đến sự phát triển của Gia Tộc, đều đáng chết như nhau.
Thời điểm Diệp Hạo đang chữa thương, một đoàn xe quân dụng chậm rãi tiến đến cửa biệt thự.
Phương gia gia chủ cùng một trung niên đồng hành đến trước cửa.
- Có chuyện gì?
Vô Nha Tự mặc bộ Tôn Trung Sơn, hỏi.
- Tôi tìm Diệp Công tử.
Gia chủ Phương gia kinh nghi bất địng nhìn Vô Nha Tử một cái rồi vội vàng nói.
- Hiện tại Công tử không tiên gặp khách, có chuyện gì thì có thể nói với ta.
- Chuyện này…. Khi nào Diệp Công Tử rảnh?
Gia chủ Phương gia rất rõ ràng đám Linh Thạch này vô cùng trọng đại, bởi vậy ông ta không thể đưa vào tay người khác được.
Lúc này ánh mắt của Vô Nha Tử nhìn về phía mấy chiếc xe quân dụng gần đó.
- Xe chở Linh Thạch à?
Vô Nha Tử hỏi.
Sắc mặt Phương gia chủ đại biến.
- Ông làm sao biết?
- Linh Thạch đều có năng lượng vận động, cho dù đồ đần cũng nhìn ra được.
Vô Nha Tử nói đến đây Thân Niệm lập tức được phóng xuất dò xét xung quanh, khi không gặp bất cứ bất lợi gì mới thu hồi, nói.
- Vận khí các người của không tệ, đoạn đường tới đây không bị ai theo đuôi cả.
- Ông….
Gia chủ Phương gia vừa nói đến đây đã thấy Diệp Hạo đẩy cửa bước ra.
- Diệp Công Tử.
Diệp Hạo nhìn gia chủ Phương gia một cái nói.
- Linh thạch của Phương gia các người chậm nữa tháng so với kế hoạch được đề ra.
Sắc mặt Phương gia chủ hơi biến đổi lấp liếm.
- Khoáng Sơn xảy ra tai nạn a.