Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 405 : Ngộ Đạo Diệp

Ngày đăng: 15:50 30/04/20


Ngộ Đạo Diệp



- ---------------------------------



Phát sinh chuyện này nên hội đấu giá cũng không thể tiếp tục.



Vô luận giai cấp quyền quý hay võ đạo thế gia đều tự động rời đi.



Toàn trường ngoại trừ oanh oanh yến yến Bách Hoa Cung thì chỉ còn lại Văn Nhân Nguyệt cùng Diệp Hạo.



Đám người đẹp của Bách Hoa Cung và Văn Nhân Nguyệt biết rõ các cô không bị gì cũng bởi vì họ không có ác ý đối với Bồng Lai Hội sở, nếu không mà nói các cô cũng sẽ giống đám người Diệp Chính Tân bị đuổi đi kia.



- Bách Hoa Cung, những thứ cần thấy mấy cô cũng đã thấy rồi đấy.



Vô Nha Tử nhìn một đám oanh oanh yến yến tuyệt sắc trước mắt, thản nhiên nói.



- Vị tiền bối này, không biết ông có thể giới thiệu công tử của ông cho chúng tôi biết được không?



Một cô gái lớn tuổi nhất trong nhóm cung kính nói.



- Cái này phải xem ý tứ của công tử nhà tôi.



Vô Nha Tử thản nhiên nói.



Nhóm người đẹp Bách Hoa Cung hiểu được lão đại đằng sau Bồng Lai Hội sở không định gặp mình.



Bởi vậy, cô gái này cung kính nói.



- Vậy chúng tôi cũng rời khỏi đây thôi.



Đợi đến khi đám cô nương Bách Hoa Cung rời đi, Vô Nha Tử đứng trước mặt Diệp Hạo hành lễ một cái.



- Công tử.



- Những ngày này ông ở đây canh chừng cho tôi.



Diệp Hạo nói xong rồi nhìn thoáng qua Bạch Tố Tố.



- Sinh hoạt của Vô Nha Tủ giao lại cho cô.



- Vâng.



Bạch Tố Tố nhẹ gật đầu.



Sau khi Bạch Tố Tố và Vô Nha Tử rời đi, toàn trường chỉ còn Văn Nhân Nguyệt.



Lúc ánh mắt Diệp Hạo rơi trên người cô, toàn thân cô không khỏi căng cứng.



Nếu trước đó Văn Nhân Nguyệt suy đoán Diệp Hạo là cao thủ Thiên Nhân cảnh, thì hiện tại suy đoán đó cô không còn chắc chắn.



Chỉ một câu nói của Vô Nha Tử đã khiến hơn trăm tên võ sĩ toàn trường chấn thương, đây căn bản không phải thứ Võ đạo cực hạn có thể làm được, nói cách khác tu vi Vô Nha Tử chí ít cũng đã đạt đến Thiên Nhân cảnh.



Thiên Nhân Cảnh!
Đôi mắt xinh đẹp của Văn Nhân Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc.



- Ý cậu là..



Văn Nhân Nguyệt hỏi câu này trong nội tâm đồng thời tràn đầy nghi ngờ.



- Tôi giúp cô tăng lên Thiên Nhân cảnh.



- Cái gì?



Diệp Hạo cười cười.



- Nhưng tôi nghe tông chủ nói muốn tự đạt đến Thiên Nhân cảnh cơ hồ không có khả năng, năm đó tổ sư Lạc Thần tộc chúng tôi đạt đến Thiên Nhân cảnh dựa vào một kiện Chí Bảo.



Văn Nhân Nguyệt nghĩ trong lòng nói ra.



- Chí Bảo gì?



Diệp Hạo hỏi.



- Một mảnh lá cây.



- Lá cây? Chẳng lẽ Cây Ngộ Mộc trong truyền thuyết.



- Tổ sư Lạc Thần tộc của cô ở nơi nào mà có thể nhìn thấy lá Ngộ đạo?



- Cái này tôi không biết.



- Lúc trở về hỏi Tông chủ cô, không thể nói việc này ra ngoài lung tung.



- Được.



Văn Nhân Nguyệt nhẹ gật đầu.



...



Vừa mới đi ra khỏi Bồng Lai Hội sở, Văn Nhân Nguyệt cảm thấy một đạo kình phong đánh tới bản thân.



Cô không hề động đậy mà chỉ tùy ý tạo ra một tầng bảo hộ bằng nội lực trong cơ thể, nội lực kinh khủng hóa thành một vòng xoáy to lớn, một đạo thân ảnh trong bóng tối nháy mắt ngã trên mặt đất.



- Làm sao có thể?



Tiên Nhi bò dậy nghi ngờ nhìn Văn Nhân Nguyệt.



Văn Nhân Nguyệt đã sớm biết rõ người âm thầm xuất thủ chính là Tiên Nhi.



Nhìn thấy bộ dáng trừng mắt của Tiên Nhi về phía mình.



- Trên đời này không có cái gì không thể cả.



- Cô làm sao có thể mạnh hơn tôi nhiều như vậy rồi?