Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 409 : Truyền Thụ Tam Sơn Ấn
Ngày đăng: 15:50 30/04/20
Truyền Thụ Tam Sơn Ấn
- ---------------------------------
- Các Đại Tông Môn đều biết chuyện này?
Thanh niên bạch y hỏi.
- Còn rất rõ nữa.
Diệp Hạo gật đầu.
- Nếu mọi chuyện đã rõ ràng thì tại sao lại không ngăn cản?
Thanh niên bạch y nói đến đây đột nhiên nghĩ tới cái gì.
- Không lẽ các nàng đang chở đợi Mệnh Tinh của mình Đại Thành?
Diệp Hạo từ chối cho ý kiến.
Thanh niên bạch y trầm mặc một chút nói.
- Cho dù Thiên Yêu có mạnh đi chăng nữa thì các người vẫn ở Dương Gian, điều này không có liên quan gì tới Địa Phủ của chúng ta cả.
- Thật sự không có quan hệ sao?
Diệp Hạo cười nói.
- Thế giới này có Quy Tắc hoàn chỉnh, chỉ khi đưa Dương Gian và Âm gian cùng dung hợp lại với nhau, khi đó chúng ta mới chính thức chinh phục được cái thế giới này.
- Đây là chuyện của sau này.
Thanh niên bạch y nhìn Diệp Hạo nói.
- Tôi biết rõ đại nhân muốn dùng lực lượng của Dương Gian để tiêu hao đại bộ phận lực lượng của Yêu Tộc, thế nhưng ngài có nghĩ tới lực lượng của Dương Gian hoàn toàn đầu hàng Yêu Tộc dù đây là khả năng chỉ một phần vạn mới có?
Diệp Hạo nói.
- Đầu hàng?
Thanh niên bạch y nghe được hai chữ tiếp tục trầm mặc.
Đây mới thực sự là vấn đề.
Thật ra không sai biệt với lời Diệp Hạo lắm, Địa Phủ muốn lợi dụng lực lượng của Nhân Gian để tiêu hao đại bộ phận Yêu Tộc rồi mới xuất thủ.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nều Dương Gian đầu hàng?
- Âm gian không thể dính tới Dương Gian quá nhiều, bởi vậy nếu muốn chúng ta giúp đỡ Dương Gian sợ rằng hữu tâm vô lực.
Thật lâu sau thanh niên bạch y nói.
- Âm gian không thể nhưng tôi có thể.
Diệp Hạo chỉ mình nói.
- Ngươi?
Thanh niên bạch y nhìn Diệp Hạo một cái rồi lắc đầu.
- Cửu Đại Mệnh Tinh theo thời thế mà sinh ra, nhưng các nàng có thể hay không cứu vớt được Dương Gian vẫn còn chưa biết được, mà ngươi bây giờ lại nói ngươi có thể sao? Dựa vào cái gì?
Diệp Hạo bỏ lơ lời bạch y thanh niên, chỉ lặng lẽ vận chuyển Kim Đan.
Khi Kim Đan vận chuyển tới cực hạn, một ký tự cổ xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, Cổ Phù xuất hiện làm cho sắc mặt thanh niên bạch y thay đổi.
Cổ Phù này như nguồn suối của Đại Đạo, tản áp ra uy áp làm cho mọi chúng sinh phải khiếp sợ.
Phương Kiến lúc này mới nói.
- Tránh sang một bên đi.
Diệp Hạo lúc này mới nhớ tới cái gì đó.
- Vị tiểu thư, có thể giúp tôi một chuyện được không?
- Nói đi.
- Tra kiếp trước của người này!
- Lấy tu vi của ngài thì có thể nhìn ra mà?
Nử tử Tiểu Hạ nghi ngờ hỏi.
- Người này ta liếc mặt một cái có thể nhìn ra kiếp trước là Xuyên Sơn Giáp.
- Thật sự là Xuyên Sơn Giáp sao?
Phương Kiến cười khổ nói.
Kỳ thật Diệp Hạo mang theo hắn tới Địa Phủ hắn đã tin tưởng vào lời nói của Diệp Hạo.
Hiện tại chỉ làm thêm bước xác minh thôi.
- Được rồi, vậy không cần tra xét gì cả.
Diệp Hạo cười nói.
- Nếu các người cần gì thì có thể gọi cho tôi.
Tiểu Hạ chỉ một cái sương phòng bên cạnh nói.
- Tôi nghỉ ngơi bên đó.
Phương Kiến cuối cùng cũng không ở cùng với Diệp Hạo và Chu Uyển Thanh, bất quá hắn cũng lựa chọn một căn phòng liền kề với căn phòng của hai người.
Vào trong phòng Chu Uyển Thanh hỏi.
- Chúng ta làm gì bây giờ?
- Hắn sẽ không thả chúng ta đâu.
Diệp Hạo khẽ thở dài.
- Tại sao?
Chu Uyển Thanh hỏi tiếp.
Nhưng lần này Diệp Hạo không trả lời.
- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Chu Uyển Thanh thấy Diệp Hạo không trả lời, vội vàng hỏi.
- Chờ.
- Chờ cái gì?
- Kết quả của ba ngày sau.
Diệp Hạo nói rồi đưa cho Chu Uyển Thanh một khỏa Linh Đan nói.
- Đây là Ích Cốc Đan cô ăn vào đi.