Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 417 : Tam Âm Sơn

Ngày đăng: 15:50 30/04/20


Tam Âm Sơn



- ---------------------------------



- Hơn một trăm cây số đấy?



Trương Khai Phú kinh ngạc thốt lên.



Diệp Hạo cười hỏi:



- Ông có biết đường đi cụ thể không?



- Biết rõ chứ.



Trương Khai Phú gật đầu.



- Vậy đủ rồi.



Diệp Hạo vừa nói vừa dùng thần niệm tìm kiếm xung quanh, không lâu sau hắn thấy một nhà vệ sinh công cộng:



- Đi theo tôi.



Trương Khai Phú không hiểu vì sao Diệp Hạo lại đi đến nhà vệ sinh công cộng nhưng vẫn đi theo sau.



- Vào đi.



Diệp Hạo đẩy cửa ra nói.



Sắc mặt Trương Khai Phú thay đổi:



- Đừng, đừng, tôi không thích điều này đâu a.



Trương Khai Phú nhìn xung quanh một chút không thấy ai rồi nhìn Diệp Hạo với ánh mắt quái dị.



Diệp Hạo cho Trương Khai Phú ăn một cú đấm, quát:



- Đi theo tôi.



Nói xong, xoay người rời đi.



Trương Khai Phú chần chờ một chút rồi vẫn đi theo Diệp Hạo.



Đi vào trong, hắn thấy Diệp Hạo không định dừng lại đành cắn răng một cái đi lên trước nói:



- Công tử muốn đi bộ, cũng được nhưng không biết cậu có mang theo dầu bôi trơn không?



Sắc mặt Diệp Hạo đen lại.



- Bôi trơn cái đầu nhà ông đấy?



- Nhưng nếu không có bôi trơn thì sẽ chảy máu đấy công tử ạ.



Trương Khai Phú cười khổi đáp.



Diệp Hạo trừng Trương Khai Phú một cái rồi đi ra ngoài thành.



Đến đoạn đường nhỏ không có bóng người, Diệp Hạo quay lại đi về hướng Trương Khai Phú.



Trái tim nhỏ của ông nhảy lên tới tận cổ, khi thấy Diệp Hạo đang tiến lại gần mình, miệng lưỡi khô lên, vừa nghĩ tới tiểu cúc sắp bị tàn phá, Trương Khai Phú sợ hãi những cũng không hiểu tại sao lại có chút chờ mong.



- Công tử, tôi xin cậu làm nhẹ một chút.
Trương Khai Phú nghĩ một chút rồi nói:



- Hình như ở một sơn động giữa sườn núi.



Thần niệm Diệp Hạo quét cả toà Tam Âm Sơn.



Rất nhanh hắn đã tìm thấy ba cái sơn động.



- Phải cái này không?



Diệp Hạo mang Trương Khai Phú tới sơn động thứ nhất, hỏi.



- Không phải.



Trương Khai Phú vừa nói xong đã thấy hoàn cảnh xung quanh biến đối, sau đó thấy bản thân và Diệp Hạo xuất hiện ở một sơn động khác.



- Đúng… chính là cái này.



Trương Khai Phú vội vàng nói.



Nói xong, hắn đi đến cái bàn đá nói:



- Tôi nhặt được trên cái bàn đá này..



Diệp Hạo nghi ngờ nhìn bốn phía nói:



- Sơn động này đã có một thời gian khá lâu rồi, sao trên bàn đá lại có Linh Bảo được?



Lập tức, Trương Khai Phú cũng ý thức được chuyện này.



Lấy thân phận Thần Tiên của Diệp Hạo, đồ vật xứng đáng để coi trọng không nhiều, sơn động này có không ít người đi tới tại sao chỉ có bản thân nhặt được Linh Bảo chứ?



Lúc này, Diệp Hạo đã nhìn ra mánh khóe.



Tay hắn vỗ một cái xuống bàn đá, cái bàn lập tức chia năm xẻ bảy, sau đó, bên trong xuất hiện ánh sáng.



- An Hồn Ngọc.



Diệp Hạo nhìn khối Thanh Ngọc lớn trong tay mình nói.



- Ha ha ha.



Khi An Hồn Ngọc vừa xuất hiện, một thân ảnh hư ảo cũng xuất hiện trước mặt hai người Diệp Hạo.



- Đồng Tiền do ngươi cố ý đặt trên bàn phải không?



Diệp Hạo thấy thân ảnh hư ảo này đã hiểu được.



Thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí.



Nhìn bộ dáng hư ảnh này cũng đã cực kỳ hư nhược, nói cách khác, sau một thời gian ngắn nữa sẽ bị tiêu tán.



- Không sai, nhưng ta không ngờ phải chờ ở đây một năm.



Thân ảnh này nói.



- Ý ông là lợi dụng tôi mang đồng tiền này ra ngoài, sau đó muốn câu dẫn Thần Tiên như công tử tới đây hả?



Trương Khai Phú kinh ngạc hỏi lại.