Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 444 : Diện Do Tâm Sinh

Ngày đăng: 15:51 30/04/20


Diện Do Tâm Sinh



- ---------------------------------



Diện do tâm sinh.



Câu nói này không phải không có đạo lý.



Băng Hạ nhìn qua đã ý thức bọn này chẳng phải dạng tốt lành gì.



Mà hành động của đám trung niên này đã xác nhận suy nghĩ của cô.



Người đối mặt với nguy cơ, không thể kháng cự thì chỉ có thể chạy trốn.



Đường xuống núi đã gẫy, vậy chỉ có thể hướng lên trên mà chạy.



Nhưng vấn đề lại hiện ra, chạy lên đỉnh núi xong rồi làm gì nữa?



Bất quá vào tình thế như thế này, còn ai nghĩ được đến chuyện đó, mà có nghĩ đến cũng làm được gì, chạy đã rồi tính sau



Đến chậm hơn mấy giây cũng đỡ hơn so với việc bị làm thịt ngay tức khắc như thế này.



Nhưng bỗng nhiên, “bịch” một tiếng một, tên trung niên vừa tiến lên cảm thấy lúc phủ ngũ tạng bản thân đã bị trọng thương, không khỏi phun một ngụm máu ra ngoài.



Băng Hạ vẫn còn rất hoảng sợ.



Diệp Hạo đưa tay muốn kéo lấy Băng Hạ lại nhưng cô run rẫy rồi vung tay đẩy hắn ra.



Diệp Hạo cô gắng để cho cô ta bình tĩnh lại một chút rồi trầm giọng nói.



- Là tôi đay.



Tiêu cự trong mắt dần khôi phục, cô mới nhìn rõ người trước mắt, rồi thốt lên.



- Là anh?



Băng Hạ nói ra câu này mới chú ý đến đám trung niên đang chạy đến chỗ bọn họ.



- Chạy mau.



Cô vừa nói vừa đứng lên, nhưng vừa mới đứng dậy thì áo T-Shirt đang mặc trên người đã trượt xuống, cô kinh hô một tiếng thì cùng lúc đó, một cái áo khoác được phủ lên người mình.



- Không có chuyện gì, có tôi ở đây rồi.



Diệp Hạo nói khẽ.



- Tiểu tử, mày dám đánh anh em tao, chịu chết đi.
Bộ đội khống chế đám trung niên này sau đó người đứng đầu phòng công an Tỉnh Hải Nam đi tới trước mặt Diệp Hạo.



- Các cậu không có chuyện gì chứ?



- Không có chuyện gì.



Diệp Hạo trả lời.



- Bản án lần này tôi sẽ tự mình đốc thúc.



Diệp Hạo lập tức hiểu được ý tứ của ông ta.



Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.



- Cảm ơn.



- Chuyện này cũng do tôi một phần tất trách, tôi sẽ lập tức tính số với đám cảnh sát ở đây.



Người cảnh sát này trầm giọng nói.



Diệp Hạo lúc này lên tiếng.



- Nơi này không còn chuyện của chúng tôi phải không?



- Không còn nữa.



Người cảnh sát này vội vàng đáp.



Diệp Hạo đưa Băng Hạ đi xuống núi.



Băng Hạ bây giờ còn chưa hoàn hồn lại.



- Bọn người kia sẽ bị pháp luật chế tài sao?



- Khẳng định.



- Anh đến cùng là ai?



- Tôi nói rồi mà, trong nhà có một chút Thế Lực.



- Tôi cảm thấy trông anh hơi quen quen…



- Tôi vẫn luôn tin tưởng trên đời này luôn có hai người giống nhau như đúc, nên việc cô cảm thấy tôi quen thuộc cũng hoàn toàn bình thường thôi.



Diệp Hạo cười nói.