Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 446 : Vĩnh Viễn Không Tỉnh Lại

Ngày đăng: 15:51 30/04/20


Vĩnh Viễn Không Tỉnh Lại



- ---------------------------------



Đại Học Hải Nam.



Trường mình học đây mà.



Khi cô xem hết nội dung tin tức rồi phóng to tấm hình chụp Diệp Hạo ra, Băng Hạ nhìn một chút rồi anh mắt nhìn chằm chằm vào người Diệp Hạo.



Mà lúc này, đạo mê chướng trong mắt cô bị nghiền nát trong khoảnh khắc.



- Anh…



Diệp Hạo nghi ngờ nhìn Băng Hạ hỏi.



- Có chuyện gì thế?



- Tôi nói làm sao mà nhìn anh lại quen mắt đến vậy.



Băng Hạ nói xong đưa smartphone của mình cho Diệp Hạo.



Diệp Hạo nhìn tấm hình chụp bản thân trên điện thoại rồi bật cười.



Một thủ thuật che mắt.



Một trong các thủ hoạn nho nhỏ của Đạo Gia.



Cái này giúp cho hắn che giấu hình ảnh thật của bản thân đối với người khác đương nhiên người quen thì không kể đến, chỉ thay đổi hình thái của bản thân với người lạ, nhưng nếu bị người khác chụp hình thì lập tức sẽ lộ ngay.



Bất quá khi Diệp Hạo nhìn xuống dòng tin tức bên dưới, sắc mặt của hắn trở nên ngưng trọng.



- Tài xế, đến Đại Học Hải Nam.



Băng Hạ nhìn tài xế taxi nói.



Băng Hạ thấy Diệp Hạo trầm mặt, nói.



- Tôi biết việc anh hiện thân sẽ ảnh hưởng rất lớn đến với cuộc sống của mình, nhưng lần này nếu anh không xuất hiện, thanh danh của bản thân sẽ bị phá hủy.



- Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ để ý thanh danh của mình cả.



Diệp Hạo khẽ lắc đầu nói.



- Được vạn người kính ngưỡng thì như thế nào chứ?



Ánh mắt của Băng Hạ kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.



Cô không ngờ thần tượng mà mình sùng bái lại có tâm trí cường đại như vậy.



- Chuyện đã xảy ra rồi thì cũng phải giải quyết chứ, không phải sao?
- Cho tôi mượn cung của cậu dùng một chút.



Chu Lượng còn chưa kịp phản ứng, cung tên sau lưng đã bị người khác cướp đi.



Vèo!



Vèo!



Lúc này, âm thanh chói tai vang lên một, thầy trò toàn trường thấy được hai mũi tên cắm trên bức tường xi măng cốt thép, hai mũi tên này mang theo lực lượng đáng sợ vững vàng giúp giảm tốc độ rơi của Văn Tâm lại.



- Chuyện gì vậy?



- Ai bắn tên thế?



- Con mẹ nó, cũng quá chuẩn đi.



Mà lúc toàn bộ mọi người đang vô cùng ngạc nhiên, một đạo thân ảnh vượt lên đám người chạy đến phía Văn Tâm, chạy được một chút, lại có hai mũi tên hóa thành hai luồng sáng lấp lánh bắn tới bức tường phía trước.



Vèo!



Vèo!



Tốc độ tơi của Văn Tâm lại được giảm đi nhờ vào hai mũi tên này.



Mà khi bắn tới mũi thứ năm, Diệp Hạo phát hiện không còn cây tên nào, lúc này khoảng cách giữa hắn và Văn Tâm vẫn còn một khoảng nữa.



Diệp Hạo ném cây cung trong tay rồi tung người nhảy lên dưới sự khiếp sợ của vô số người.



Ba mét!



Sáu mét!



Chín mét!



Thân ảnh Diệp Hạo nhảy lên đến mười hai mét mới bắt được bờ eo của Văn Tâm.



Sức nặng hai người làm tăng tốc độ rơi.



Diệp Hạo tiện tay rút một thanh dao găm đâm vào bức tường xi măng trước mặt, hắn không đâm quá sâu.



Nếu theo xu thế hiện giờ, đâm sâu quá cô nàng sẽ bị thương, một khe sâu xuất hiện rõ nét trên tường.



Văn Tâm ngạc nhiên nhìn thân ảnh đang ôm mình.



- Em đang nằm mơ sao?



Cô thấy Diệp Hạo không trả lời liền lấy hai tay ôm quanh cổ Diệp Hạo, trong mặt lộ ra vẻ mê ly.



- Nếu đây là mơ, em hi vọng mình mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.