Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 472 : Lãnh Tuyết Kinh Ngạc
Ngày đăng: 15:51 30/04/20
Lãnh Tuyết Kinh Ngạc
- ---------------------------------
Học sinh Đông Phương Võ Giáo mỗi ngày đều đang tiến bộ.
Người nào ít tu luyện thì một tháng sau sẽ không thể theo kịp người khác nữa.
Khi Diệp Hạo đọc đến tên học sinh cuối cùng thì lần công thẩm này mới kết thúc.
Lúc này, thời gian đã qua ba ngày.
Diệp Hạo mỉm cười quét mắt toàn trường nói:
- Có thể thấy ba tháng qua tố chất thân thể các người đã tăng lên một trình độ nhất định, nếu không thì ba ngày không ngủ không nghỉ đứng mọt chỗ các người căn bản không chịu được.
- Lúc nãy, ta đã nói thưởng phạt rõ ràng.
- Những học sinh kia đã bị trừng phạt, mà những học sinh bị ức hiếp không thể không có một công đạo.
- Ta sẽ đích thân xuất ra tài nguyên chuyên môn bồi dưỡng các ngươi ba tháng.
Diệp Hạo vừa nói xong, trên mặt những học sinh bị ức hiếp lộ rõ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Không nghi ngờ gì, Diệp Hạo chính là cường giả Võ Đạo Cực Hạn.
Người này lại tự mình bồi dưỡng, đây là một cơ duyên a.
- Còn có, tôi biết mọi người nghi ngờ “đại kiếp” mà quốc gia nhắc đến là gì, đúng không?
Diệp Hạo nói xong chỉ lên trời nói:
- Nhìn thấy không? Đó chính là nguyên nhân của đại kiếp.
Thầy trò toàn trường không tự chủ nhìn lên bầu trời.
Lúc này, trên bầu trời mơ hồ xuất hiện mười điểm đen.
Những điểm đen này lớn dần, đến khi toàn trường thấy rõ ràng thì sắc mặt biến đổi.
- Đây là… CMN ngưu bức thế?
- Còn to gấp mấy lần con voi nha.
- Kiếm Xỉ Hổ? Không phải loài động vật này đã sớm tuyệt chủng sao?
- Ai nói Kiếm Xỉ Hổ, Kiếm Xỉ Hổ có mẹ nó cánh hả?
- Yêu thú!
- Thế giới chúng ta còn có yêu thú?
- Đại kiếp mà quốc gia nói không phải những tồn tại dạng này đấy chứ?
Sau mấy hơi thở, mười yêu thú này lơ lửng trên không trung.
Mười yêu thú này dù đã chết nhưng uy áp trên người vẫn làm Võ Đạo Cực Hạn như Thiều Hoa cảm thấy run rẩy.
- Đây là yêu thú cấp bậc gì?
Lãnh Tuyết vội vàng nói.
Nghi ngờ nên cô tìm đến Trương Lan.
Khi cô nói chuyện này với Trương Lan thì Trương Lan lập tức hiểu rõ.
Đặc Sứ là ai thì cô không biết.
Nhưng mà Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng thì Trương Lan lại rất rõ ràng.
Nhưng cô không dự định nói chuyện này cho Lãnh Tuyết biết.
- Đây là cơ duyên của cô, cô phải nắm giữ thật tốt.
Trương Lan nhìn Lãnh Tuyết nói.
- Tôi chỉ tò mò mà thôi.
- Trên đời này, không có tự nhiên thích, cũng không có tự nhiên hận.
Trương Lan nói xong rời đi.
“Bộp, bộp”. Tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Hạo ngẩn đầu lên nhìn thoáng qua:
- Vào đi.
Trương Lan đi vào phòng lập tức nhìn xung quanh:
- Phòng Hiệu Trưởng xa hoa hơn Phòng Giáo Viên chúng tôi nhiều nha.
- Cô không phải nói nhảm sao?
Diệp Hạo cười nói:
- Cô đến tìm tôi có việc gì?
- Tôi nhớ cậu mà.
- Tôi nói này… chúng ta có thể nói chuyện phiếm bình thường với nhau được không?
- Tôi biết cậu đã có vợ rồi, tôi không được chậm trễ gia đình cậu.
Trương Lan giả bộ không quan trọng nói.
- Nhưng tôi sợ chậm trễ cô a.
Diệp Hạo đi tới trước mặt Trương Lan nói.
- Diệp Hạo, tôi muốn biết, nếu không có Phiên Phiên thì cậu có lựa chọn tôi hay không?
Trương Lan nhìn vào mắt Diệp Hạo hỏi.
- Sẽ không.
Ngoài dự đoán của Trương Lan, Diệp Hạo dứt khoát trả lời.