Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 480 : Người Thú Vị

Ngày đăng: 15:51 30/04/20


Người Thú Vị



- ---------------------------------



- Em không cần ở đây bảo vệ cho anh đâu.



Diệp Hạo liếc mắt đã nhìn ra Đường Phiên Phiên không tiến nhập sâu vào tu luyện, nếu không sẽ không dễ dàng tỉnh lại như vậy.



- Dù sao thì em cũng không có gì làm mà.



Đường Phiên Phiên cười nhạt đáp.



- Anh bế quan cũng lâu rồi, từ giờ sẽ bắt đầu cảm ngộ Trọng Kiếp Cảnh.



Diệp Hạo khẽ nói:



- Em và Minh Nguyệt có thể làm chuyện của mình.



Diệp Hạo dám nói như vậy bởi vì hai người này lúc nào cũng có phân thân của hắn bảo vệ, nên nếu Lý Thiên Thiên có tập kích bất ngờ thì hắn cũng có đủ thời gian để chạy đến.



- Ừm, được.



Đường Phiên Phiên nói.







Côn Lôn!



Lần nữa quay lại khu vực Hạch Tâm tu luyện, tâm tình Thiên Yêu rất không tốt.



Nơi đây rõ ràng là địa bàn của mình nhưng bây giờ lại phải thay phiên nhau với người khác.



Lúc Thiên Yêu định tu luyện thì sắc mặt thay đổi, sau đó, một thân ảnh thướt tha xuất hiện trước mặt hắn.



- Lá gan của cô không nhỏ a.



Thiên Yêu nói.



- Lá gan của ta luôn không nhỏ.



Thân ảnh này lườm Thiên Yêu nói:



- Không ngờ ở thế giới này sẽ xuất hiện Thiên Yêu, còn nữa, bây giờ ngươi không xuất thủ được. Ta tự nhận bây giờ không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta muốn đi ngươi không ngăn cản được.



- Hừ.



Thiên Yêu vừa nói xong hai tay đã đánh về phía thân ảnh kia, ngay lúc không gian bị vỡ ra thì thân ảnh đó đã biến mất không còn chút gì.



- Hả?



Thiên Yêu nhìn bốn phía nhưng mặc cho hắn làm cách nào cũng không tìm được một chút dấu vết để lại.



- Ta không tin ngươi có thể hoàn toàn biến mất.



Thiên Yêu nói xong từ hai con mắt phát ra ánh sáng, lúc này, toàn bộ trời đất trong mắt hắn bắt đầu thay đổi, hắn lập tức nhìn thấy một thân ảnh lóe lên rồi biến mất.



- Chạy đi đâu?



Thiên Yêu quát lớn, đuổi theo thân ảnh kia.



Trên bầu trời!




Lúc Diệp Hạo quay lại thì thời gian đã qua một tháng.



Thân làm cao tầng của Võ Giáo, nơi ở của Diệp Hạo có thể xếp thứ ba.



Không nói cách phối trí xa hoa, chỉ riêng linh khí đã gấp mười lần nơi ở của Đạo Sư, bởi vì phía dưới có một trận pháp cỡ nhỏ.



- Sao em còn ở đây?



Diệp Hạo đi đến cửa đã thấy một cô bé vô cùng bẩn đan quét dọn trong sân.



Cô bé này là lúc trước Diệp Hạo cứu ở của lớn, cô bé chỉ mới mười hai mười ba tuổi.



- Em… em không có chỗ để đi.



Nha đầu đáng thương nhìn Diệp Hạo nói.



- Không phải anh đã giúp em liên hệ với viện mồ côi gần đây rồi sao?



- Em không muốn đi viện mồ côi, em muốn ở lại đây tu hành.



- Tu hành?



Diệp Hạo giật mình chợt nói:



- Em không có tư chất tu võ.



Có tư chất hay không thì với tu vi hiện tại, Diệp Hạo có thể nhìn ra.



- Em không muốn bị kẻ khác ức hiếp.



Nữ hài ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo, ánh mắt đầy chờ mong.



- Thôi, nếu em muốn học, anh sẽ an bài giúp cho.



Diệp Hạo suy nghĩ rồi nói.



Với thân phận của mình, muốn đưa học sinh mới vào thật sự quá đơn giản.



- Sau này em cứ ở lại chỗ này của anh đi.



Diệp Hạo nói xong nắm tay cô bé đi tới phòng vệ sinh:



- Em vào đây tắm cho thật sạch, anh ra ngoài mua cho em mấy bộ quần áo.



- Dạ.



Với nhãn lực của Diệp Hạo nhìn qua đã biết cô bé này mặc quần áo như thế nào sẽ đẹp nhất, nên hắn căn bản sẽ không chọn sai.



Mà Diệp Hạo cũng không phải người thiếu tiền, vì vậy hắn trực tiếp mua luôn mười bộ, mười bộ này toàn bộ đều là hàng hiệu quốc tế.



- Quần áo anh để ở cửa, em tự chọn một bộ mặc đi.



Diệp Hạo nói tiếp:



- Anh đi tìm một đạo sư cho em.



Diệp Hạo vừa rời đi, trong mắt cô bé đang tắm lóe lên một hồng mang yêu dị.



- Không ngờ có thể gặp một người thú vị như thế, hi hi.