Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 503 : Đăng Vân Thê
Ngày đăng: 15:52 30/04/20
Đăng Vân Thê
- ---------------------
Người trung niên này khắc hết đầu đuôi mọi chuyện lên một ngọc phù, sau đó thả về hướng Mộc Kiếm Tông, nhưng Truyền Tống Ngọc Phù này chưa đi được bao xa đã bị một thân ảnh đột ngột xuất hiện bóp nát.
- Ngươi đang tự tìm đường chết đấy.
Thân ảnh này nhìn trung niên một cái quát.
Sắc mặt trung niên thay đổi.
- Tôi sẽ không dám nữa.
Người trung niên nhìn Diệp Hạo nói.
Diệp Hạo lạnh lùng nhìn ông ta nói:
- Vấn đề không phải là ông có dám hay không.
Vừa nói xong, Diệp Hạo dùng tay không kết thành một không gian cấm chế nhốt trung niên này và hơn ngàn tên tu sĩ vào bên trong.
Ngay tại lúc những tu sĩ này có hành động, một thân ảnh xuất hiện trước mặt họ.
Những người này bàng hoàng.
Vị này không phải ai khác, chính là một phân thân của Diệp Hạo.
Hắn không muốn phía bên mình còn chưa đến Mộc Kiếm Tông mà bên phía Mộc Kiếm Tông đã mở sẵn Hộ Sơn Đại Trận nghênh địch rồi.
Thật ra muốn giải quyết chuyện này rất đơn giản, trực tiếp giết chết những người này là xong. Nhưng Diệp Hạo không phải loại người hiếu sát.
Đối với Ngũ Đại Kiếm Tông tấn công Địa Cầu, Diệp Hạo cũng không phải không hiểu.
Tài nguyên!
Nguyên nhân cũng chỉ vì tài nguyên.
Vì vậy, Diệp Hạo dự định nói chuyện một chút cùng Ngũ Đại Kiếm Tông.
Nếu được thì hai bên đều vui vẻ, còn nếu không thì chỉ có máu chảy đầu rơi a.
Mộc Kiếm Tông!
Xa xa, Diệp Hạo nhìn thấy ba chữ lớn đang lơ lửng trên không trung, trong lòng hắn đã ý thức được Mộc Kiếm Tông không đơn giản như mình tưởng tượng.
Bởi vì từ ba chữ này phát ra khí tức làm cho thần hồn của hắn cũng cảm thấy run rẩy.
Với tu vi hiện tại, người có thể làm cho thân hồn hắn run rẩy đã không có bao nhiêu.
Đăng Vân Thê!
Diệp Hạo đi tới chân núi đã thấy ba chữ lớn cứng cáp hữu lực.
- Đăng Vân Khê này có ý gì vậy?
Diệp Hạo chặn một hoàng y thiếu nữ lại hỏi.
Cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Hạo rồi nói:
- Đăng Vân Khê là nơi kiểm tra xem cậu có thích hợp tu luyện Công Pháp của Mộc Kiếm Tông hay không?
- Linh căn thuộc tính à?
Bạch Thi Văn gật đầu nói.
Bạch gia, một trong Tám Đại gia tộc của Chú Kiếm Đại Lục.
Tuy thực lực kém hơn Mộc Kiếm Tông nhưng không phải những thế lực bình thường có thể so sánh được.
Lần này, hai anh em bọn họ đến Mộc Kiếm Tông vì muốn học Thần Thông Kiếm Pháp của Mộc Kiếm Tông.
Vì vậy, che dấu thân phận là điều quan trọng nhất.
Nhưng khi đến đây, hai anh em Bạch Thi Văn biến sắc, bởi vì họ mới leo đến hai mươi bậc mà hô hấp đã dồn dập, nhưng Diệp Hạo vẫn bình thường nhìn bốn phía, giống như hắn đang leo lên bậc thang bình thường vậy.
- Người này có lai lịch gì?
Nếu như nói lúc đầu hắn còn cảm thấy Diệp Hạo cố ý trang bức thì đến khi lên bậc thang càng cao, trong lòng hắn đã không còn ý nghĩ này nữa.
Cười nhạo!
Bản thân đã mệt mỏi không còn sức để cười nữa.
Cho dù muốn trang bức cũng không còn sức để làm a a.
Ba mươi mốt bậc!
Lúc Bạch Thi Văn và Bạch Thi Kỳ đi đến bậc thang này đã thở hổn hểnh, hai chân Bạch Thi Kỳ đã hơi co giật.
- Không sao chứ?
Diệp Hạo hỏi.
Bạch Thi Kỳ lườm Diệp Hạo một cái, muốn nói gì nhưng không mở miệng nổi.
Biến thái a!
- Chỉ còn hai bậc nữa đã đến ba mươi ba bậc rồi.
Diệp Hạo nói khẽ:
- Không phải hai người định từ bỏ đấy chứ?
Phép khích tướng!
Hai người Bạch Thi Văn và Bạch Thi Kỳ liếc nhìn nhau đều thấy trong mắt đối phương không chịu thua.
- Đi.
- Đi.
Hai người khó khăn di chuyển hai chân nặng như chì.
Ba mươi hai bậc!
- Một hơi tiến lên.
Diệp Hạo nói tiếp:
- Không được dừng lại.
Trong lòng Bạch Thi Văn rống lên, khó khăn bước chân lên ba mươi ba bậc.
Nhưng mà Bạch Thi Kỳ dù cố gắng thế nào cũng không thể di chuyển chân của mình được, cuối cùng, cô phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo ngã trên bậc thang.