Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 519 : Long Hình Ngọc Bội

Ngày đăng: 15:52 30/04/20


Long Hình Ngọc Bội



- ---------------------



Phương Minh nghe thấy tỷ mình nói vậy lập tức tỉnh táo lại.



Đúng vậy nha?



Nếu chuyện này đơn giản như vậy thì sao Húc Nhật gia có thể lấy ra bán đấu giá được?



Dù Húc Nhật gia có vài vị Chân Tiên tọa trấn, nhưng mà một Động Phủ Chân Tiên có tài phú nhiều không kể xiết thì sao Húc Nhật gia có thể tặng cho thế lực khác được?



Cái này nói rõ Động Phủ Chân Tiên Uy Võ có vấn đề.



Mọi người ở đây không nghi ngờ Bảo Tàng Đồ này là đồ giả.



Dù sao chuyện này cũng quan hệ đến uy tín của Húc Nhật gia.



- Sợ rằng trong Động Phủ Chân Tiên Uy Võ có không ít cơ quan bẫy rập.



- Húc Nhật gia muốn chúng ta đi trước dò đường đây mà.



- Nhưng dù biết như vậy, chúng ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ duyên này được.



- Cho dù lấy tính mạng lấp vào, chỉ cần có thể lấy được bảo tàng thì tất cả đều đáng giá.



- Đến lúc đó, chắc chắn Húc Nhật gia sẽ vào chia một chén canh.



- Chuyện này cũng không có biện pháp, Húc Nhật gia chắc chắn đã xem qua bản đồ này rồi.



Ngồi trong phòng đấu giá, đám Thiên Kiên sau khi bàn bạc một chút cuối cùng quyết định phải giành cho bằng được.



Đông Phương Uyển Nhi giống như đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra.



- Động Phủ Chân Tiên có bao nhiêu cơ duyên và tài nguyên khó tưởng tượng được, vì vậy, tấm Tàng Bảo Đồ bày có giá khởi điểm năm vạn Thượng Phẩm Linh Thạch.



Đông Phương Uyển Nhi vừa nói xong, toàn trường phát ra những tiếng kinh hô.



- Năm vạn Thượng Phẩm Linh Thạch hả?



- Sao không đi ăn cướp luôn đi?



- Một Tông Môn bình thường cũng chỉ có năm vạn Thượng Phẩm Linh Thạch mà thôi, nếu vậy ngoại trừ những đại Tông Môn thì ai có năng lực cạnh tranh nữa?



- Tàng Bảo Đồ Chân Tiên chỉ có những Đại Tộng Môn mới có năng lực cạnh tranh, nhưng theo tôi được biết, Đại Tông Môn như Thổ Kiếm Tông cũng chỉ có mấy chục vạn mà thôi.



Diệp Hạo nghe thấy vậy giật mình.



Lúc này, hắn mới hiểu được Mộc Kiếm Tông Vương Thiên Dực đưa cho mình mười vạn Thượng Phẩm Linh Thạch có ý nghĩa gì.



- Công Tử, cậu muốn cạnh tranh không?



Tiệp Nhi nhẹ giọng hỏi.



- Không.



Diệp Hạo lắc đầu.



- Động Phủ của cường giả Chân Tiên mà cậu không có hứng thú à?



- Ta thấy hứng thú chứ.



Diệp Hạo cười âm hiểm nói:
- Một vạn lẻ một trăm.



- Hai vạn.



Lý Thiên Thiên ra giá này xong, trong lòng cô quyết định đợi lát nữa sẽ phế đi cô gái trong phòng kia.



Hai vạn này đã là toàn bộ tài sản của cô rồi.



- Hai vạn lẻ một trăm.



Tiệp Nhi nói ra.



- Ngươi…



Lý Thiên Thiên nhìn chằm chằm phòng của Diệp Hạo, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.



Trong long Đông Phương Uyển Nhi thì đang cười như điên.



Đấu Giá Hội thích nhất loại cạnh tranh như vậy.



Bởi vì nó sẽ làm cho vật phẩm đấu giá cao hơn rất nhiều giá trị thực tế.



Hai vạn một trăm, trừ phi đồ ngốc nếu không ai sẽ mua với giá này a?



Vì vậy, khổi Long Hình Ngọc Bội thuận lợi vào túi Diệp Hạo.



- Công tử, cô gái kia có lai lịch gì?



Tiệp Nhi thấy mọi việc đã xong, quay qua hỏi.



- Chuyện này ngươi không cần biết, chỉ cần biết rằng trong cùng giai không ai là đối thủ của cô ta được rồi.



Diệp Hạo chậm rãi đáp.



Trong lòng Tiệp Nhi hít vào một ngụm khí lạnh.



Cô không ngờ Diệp Hạo sẽ đánh giá đối phương cao như vậy.



Sau một lát, một Chấp Sự gõ cửa phòng, Tiệp Nhi ra mở của sau đó Chấp Sự kia mang theo Ngọc Bội đi vào.



- Mời ngài xác nhận lại.



Trung niên Chấp Sự mang Long Hình Ngọc Bội tới giao cho Diệp Hạo nói.



Thần niệm của hắn quét qua khối Ngọc Bội này thì đúng là khối lúc nãy đấu giá nhưng khối Ngọc Bội này có chỗ nào đặc biệt thì hắn lại không biết.



- Cho ông.



Diệp Hạo ném một Túi Càn Khôn cho Chấp sự.



Thần niệm của trung niên Chấp Sự quét qua rồi gật đầu nói:



- Hi vọng công tử ở đây vui vẻ.



Nói xong, ông rời khỏi phòng, Diệp Hạo tiếp tục vuốt vuốt Long Hình Ngọc Bội trong tay, nhưng dưới thần niệm của mình hắn vẫn không phát hiện bất kì dấu vết nào.



- Chuyện này không thể hỏi Lý Thiên Thiên được a?



Diệp Hạo cười khổi nói.



Nếu đi hỏi thì thật xấu hổ.