Chung Cực Toàn Năng Học Sinh
Chương 568 : Người Nói Hoạch Tội
Ngày đăng: 15:53 30/04/20
Người Nói Hoạch Tội
- ---------------------
- Thật ra Hiệu Trưởng Âu Dương rất tốt.
- Đáng tiếc không được Thiều Hiệu Trưởng coi trọng a.
- Cậu dám nói xấu Thiều Hiệu Trưởng hả?
- Nếu không có Thiều Hiệu Trưởng thì tôi cũng không có thành tựu như hôm nay, tôi chỉ cảm thấy ngài ấy khiếm khuyết ở điểm này mà thôi.
- Ai.
- Tôi chỉ quan tâm không biết lần này Diệp Hiệu Trưởng còn giữ được vị trí Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng không mà thôi.
- Các cậu có chú ý tới Diệp Hiệu Trưởng rõ ràng không để ý đến quyền thế không? Hai lần Diệu Hiệu Trưởng ra tay toàn bộ đều bởi vì cao tầng làm việc quá mức, còn lại Diệp Hiệu Trưởng chưa ra tay lần nào, cho dù Thiều Hiệu Trưởng mang về rất nhiều Yêu Thú cũng vậy.
- Hình như đúng a.
- Thật ra tôi đặc biệt quan tâm đến Đệ Tam Phó Hiệu Trưởng.
- Ý cậu là cái lão tạp mao kia a, cái lão mà mê đắm nhìn nữ sinh, chắc chắn không phải loại tốt lành gì.
Trong lúc mấy học sinh này đang tụ một chỗ bàn luận thì một giọng nói băng lãnh vang lên bên cạnh họ.
- Chỉ trích lãnh đạo trường học, lá gan các cậu không nhỏ a.
Mấy học sinh nghe vậy giật mình.
Lúc này, họ mới thấy người đứng bên cạnh là một Đạo Sư của trường.
- Chúng tôi không nói gì.
Một nam sinh bất an nói.
- Không có nói gì à? Các cậu nghĩ tôi điếc hả?
Đạo Sư lạnh lùng nhìn nam sinh này nói:
- Đi theo ta tới phòng giáo dục.
Sắc mặt những học sinh này thay đổi.
Nếu lên phòng giáo dục chắn chắn phải lột một lớp da a.
- Đạo Sư, chúng tôi sai rồi.
- Đạo Sư, ngài đừng mang chúng tôi đến phòng giáo dục có được không?
- Đạo Sư, lần sau chúng tôi không dám nữa.
Đối với các học sinh này cầu tình, trên mặt vị Đạo Sư không động dung chút nào:
- Lời tôi nói các cậu không nghe rõ hả?
Mấy học sinh tràn đầy sợ hãi bất an, hai mắt nhìn nhau.
- Chuyện gì xảy ra?
Lúc này, một giọng nói già nua truyền đến, sau đó, Âu Dương Hoa ăn mặc chỉnh tề xuất hiện.
- Cậu thật sự nói họ là súc sinh hả?
- Tôi… tôi… tôi không nói.
Hiện tại, Mạnh Trạch Thành cũng ý thức được chuyện này nghiêm trọng, vì vậy ông ta mạnh mẽ phủ nhận.
- Ông không muốn nói ra chuyện tôi nói ông không bằng súc sinh hả?
Âu Dương Hoa giễu cợt nhìn Mạnh Trạch Thành nói:
- Hoặc là bây giờ ông cho tôi một câu trả lời thỏa đáng?
- Tôi…
Mạnh Trạch Thành nghẹn họng.
Thiều Hoa cau mày nhìn mấy học sinh kia hỏi:
- Có phải Mạnh Đạo Sư mắng các cậu là súc sinh không?
Khi nghe Thiều Hoa hỏi như vậy, những học sinh kia nhìn nhau không biết có nên nói ra hay không.
Những học sinh này nhìn ra.
Chuyện này dính đến đấu tranh trong cao tầng.
Nói ra sẽ chịu lửa giận a.
- Nói.
Thiều Hoa nổi giận.
Một nam sinh sợ hãi vội nói:
- Đúng vậy, Mạnh Đạo Sư nói chúng tôi là súc sinh, sau đó Âu Dương Hiệu Trưởng mới nổi giận nói Mạnh Đạo Sư đến cả súc sinh cũng không bằng.
- Chính là như vậy.
- Tôi có thể thề.
- Tôi cũng có thể thề.
Nghe những lời này thì chuyện này chắc chắn không lầm.
Thiều Hoa bất thiện nhìn Mạnh Trạch Thành nói:
- Mạnh Đạo Sư, sau đó có phải vì Âu Dương Hiệu Trưởng nói ông không bằng súc sinh nên ông đã ra tay đánh người không?
- Tôi…
- Võ Giáo Đông Phương chúng ta không cần Đạo Sư giống như ông.
Thiều Hoa vừa nói xong, Cổ Hiền trầm giọng nói:
- Thiều Hiệu Trưởng có phải hơi lạm dụng quyền lực quá mức không? Mạnh Trạch Thành nói như vậy cũng vì tình thế cấp bách, chuyện này không thể nói Mạnh Trạch Thành không thích hợp để dạy học sinh.
- Bởi vì một câu nói mà muốn trục xuất Mạnh Đạo Sư, đây không phải người nói hoạch tội sao?
Tiết Hàn phụ họa theo.